*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Suốt đường đi không ai nói gì, chiếc Maybach vững vàng lái tới trước cửa nhà họ Tần.
Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào đầu, Đường Khê vừa xuống xe đã cảm thấy ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt.
Quản gia của nhà họ Tần là bác Trịnh đã đứng chờ trước cửa từ sớm, cẩn thận chuẩn bị ô che nắng, thấy xe đến là mở ô ra đón, cẩn thận che nắng cho Đường Khê.
“Cảm ơn bác Trịnh, để cháu tự che là được,” Đường Khê cầm lấy chiếc ô, giơ tay lên, nghiêng ô về phía Tần Kiêu.
Anh sải bước về phía trước.
Đường Khê tỏ ra hết sức quan tâm Tần Kiêu, mọi việc đều đặt Tần Kiêu lên đầu. Đây là cửa nhà họ Tần, mặt trời chói chang như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nhà họ Tần cũng không thể nhìn thấy đứa con trai quý giá nhà mình cầm ô, phơi nắng dưới ánh mặt trời được.
Đường Khê lon ton đuổi theo, “Nắng to lắm, tia cực tím rất hại cho da, phải che ô cẩn thận kẻo bị cháy nắng mất.”
Cánh tay phải của cô phải giơ lên thật cao mới có thể che cho anh giờ đã hơi mỏi, hơn nữa anh còn đi nhanh về phía trước nên Đường Khê không đuổi kịp, vì vậy đầu chặn của chiếc ô va vào gáy anh như gà mổ thóc.
*Đầu chặn: là mấy cái khoanh đỏ trong ảnhTần Kiêu dừng bước, quay người lại nhìn cô.
Đường Khê không biết anh đột ngột dừng lại nên không kịp dừng bước, viền ô làm bằng ren màu hồng chọc thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của anh.
Đương Khê giật mình, vội vàng bỏ ô xuống, ngẩng đầu hỏi, “Anh không sao chứ?”
Tần Kiêu cúi đầu nhìn cô, ấn đường nhíu lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Giọng nói Đường Khê có chút áy náy, “Anh có đau lắm không?”
Tần Kiêu liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cầm lấy chiếc ô, hờ hững nói, “Không sao đâu, chúng ta vào thôi.”
Bác Trịnh đặc biệt chuẩn bị ô che nắng cho Đường Khê, mà Tần Kiêu cường tráng như vậy, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ sợ nắng nên cũng không cần ô che, huống hồ Tần Kiêu cũng chẳng thèm đụng đến những thứ như thế này.
Vì vậy cái ô này là bác Trịnh chuẩn bị theo ngoại hình và khí chất của Đường Khê, màu hồng, xung quanh viền ren, nhỏ nhắn tinh xảo, rất thích hợp để một cô gái nhỏ che nắng.
Hai người che cùng nhau thì có vẻ không đủ rộng.
Tần Kiêu cầm ô, cánh tay nghiêng về phía cô, phần lớn ô là che cho cô, người anh thì bị lộ ra ngoài, ánh nắng dọc theo mép ô đổ bóng lên bờ vai rộng của anh.
Đường Khê khẽ liếc anh một cái, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng vì đi cùng cô nên bước đã chậm hơn rất nhiều.
Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu thoạt trông rất lạnh nhạt, lúc nào cũng kiêu ngạo, hàng ngày đều tỏ vẻ “ông đây rất bận, đừng làm phiền”, nhưng trong xương cốt vẫn toát ra sự lịch thiệp và tinh tế.
Hai người sóng vai đi vào sân, theo sau là tài xế và bác Trịnh cầm quà.
Mới vào cửa mấy bước, một cô gái nhỏ mặc váy màu hồng từ trong phòng đi ra, đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay với Tần Kiêu và Đường Khê, “Anh hai, chị dâu, hai người đến rồi.”
Cô bé là con gái của chú Tần Kiêu, tên Tần Viện.
So với những gia tộc khác, cứ đi vài mét là gặp mấy chục người thì nhà họ Tần tương đối thưa thớt.
Thế hệ của bố Tần Kiêu chỉ có hai anh em là bố Tần và chú Tần.
Bố mẹ Tần Kiêu có hai người con, ngoài Tần Kiêu thì còn một cô chị lớn tên là Tần Xu nữa.
Mà chú Tần chỉ có một đứa con gái là Tần Viện nên cả hai nhà đều không có bao nhiêu người. Bởi vì bố Tần và chú Tần không tranh giành quyền lực, hai anh em hoà thuận với nhau nên quan hệ giữa mẹ Tần và thím Tần cũng rất tốt đẹp, vậy nên đến bây giờ họ vẫn sống chung với nhau.
Nhà chính này gồm ba biệt thự nhỏ, mỗi gia đình một căn. Hồi ông bà còn sống thì ở riêng một căn, chỗ đó bây giờ không còn người ở, hai nhà vẫn thường cùng nhau ăn cơm.
Vì vậy mối quan hệ của Tần Kiêu với cô em họ này thân thiết như anh em ruột.
Đường Khê mỉm cười, “Viện Viện.”
Trong phòng khách chỉ có mình Tần Viện, có tiếng cắt rau từ trong bếp vọng ra.
Không đợi Tần Kiêu và Đường Khê hỏi, Tần Viện chủ động nói trước, “Mẹ em và bác gái đang nấu cơm trong bếp, còn bác trai và bố em thì ra ngoài câu cá từ sớm rồi, muốn câu con cá to nhất để nấu canh cho chị, đến bây giờ vẫn chưa về, em đoán là thể nào cũng đang thi xem ai câu được nhiều nhất.”
Nhà họ Tần có một đầu bếp riêng nhưng mỗi lần Đường Khê và Tần Kiêu về nhà thì mẹ chồng và thím vẫn thường đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn đầy ắp, tất cả đều là món hai vợ chồng thích ăn.
Lòng Đường Khê tràn ngập ấm áp.
Người nhà họ Tần thật sự rất quan tâm đến cô, không để ý việc nhà họ Đường kém hơn nhà họ Tần, muốn nhà họ Tần giúp đỡ mà khinh thường cô, hơn nữa ở nhà họ Tần, Đường Khê có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình mà đã nhiều năm cô không được cảm nhận.
Vậy nên cô cũng rất thích đến nhà họ Tần, nói chuyện với người nhà họ Tần.
Mẹ Tần đang băm thịt làm thịt viên trong bếp, thím Tần đứng bên cạnh giúp đỡ. Tiếng băm thịt rất to, át đi tiếng nói chuyện bên ngoài, lúc Đường Khê và Tần Kiêu vào bếp thì hai người mới biết hai vợ chồng đã đến.
“Mẹ, thím, để con giúp hai người nhé.”
Đường Khê đi tới bồn rửa bát, chuẩn bị rửa tay rồi vào giúp.
Mẹ Tần lên tiếng, “Không cần đâu, còn mỗi món canh thôi, làm nhanh lắm.”
Mẹ Tần đang cầm dao trên tay nên không tiện, thím nhẹ nhàng đẩy tay Đường Khê, đuổi cô ra ngoài, “Trong bếp toàn khói với dầu mỡ thôi, con ra ngoài phòng khách chơi với Tần Kiêu và Viện Viện đi, lát nữa ăn cơm.”
Bà nhìn ra ngoài vẫn chưa thấy bóng dáng bố Tần và chú hai đâu, nhíu mày bất mãn nói với Tần Viện, “Sắp mười hai giờ rồi mà bố con với bác con vẫn chưa về. Con gọi điện thoại hỏi bố xem có phải ngã xuống sông không bò lên nổi không.”
Mẹ Tần cũng phụ hoạ, hài hước nói, “À, nhân tiện hỏi bác cháu có phải cũng rơi xuống sông luôn không, có cần người nhà gọi xe cấp cứu không.”
“Được ạ, để con gọi điện cho bố.” Tần Viện ngay lập tức đi lấy điện thoại.
Vừa dứt lời, bố Tần và chú Tần lần lượt bước vào, chắc là nghe thấy lời vừa rồi nên cười hỏi, “Làm gì mà phải gọi xe cấp cứu?”
Tần Viện đặt điện thoại xuống, cười, “Mẹ và bác thấy muộn rồi mà bố vẫn chưa về, lo hai người rơi xuống nước nên muốn gọi xe cấp cứu đến.”
Bố Tần và chú hai nghe cô bé nói thế cũng không tức giận, trái lại còn vui vẻ cười nói, “Cá đây, bố và bác biết chị dâu con thích ăn cá nên câu nhiều một chút.”
Hôm nay trời nắng to nên khuôn mặt hai người đỏ ửng do phơi nắng quá lâu.
Đường Khê vội vàng rót hai cốc nước cho hai người bọn họ.
“Con cảm ơn ạ, bố và chú vất vả rồi.”
“Có gì đâu mà vất vả, ông già này cái gì cũng làm được, miễn là các con thích ăn.”
Bố Tần một hơi uống gần hết nửa cốc nước, tự hào nói với Đường Khê, “Hôm nay chú con câu không bằng bố, bố câu được hơn chú ấy tận hai con cá. Bố nói là bố lợi hại hơn mà chú ấy cứ nhất quyết không phục, còn nói điêu là cá của chú ấy to hơn cá của bố. Cá của bố to hơn thì có!”
Chú Tần cũng vội lên tiếng, “Em không hề nói điêu nhé. Cá của em toàn con hai, ba ký, mấy con lèo tèo em không thèm, đều thả lại hết. Nếu không thì em đã hơn anh rồi.”
Bố Tần hừ một tiếng, “Chú đừng có mà khoác lác, con cá lớn nhất của chú chưa chắc đã được hai, ba cân, hai, ba lạng còn nghe lọt tai.”
Hai anh em tranh luận xem ai câu được con cá lớn hơn.
Tần Viện đến cạnh Đường Khê, dùng cánh tay khều cô, nhỏ giọng thì thầm, “Chị dâu, lại cãi nhau rồi, chúng ta cứ trốn đi thôi, nếu ở đây mãi nhất định sẽ bị gọi làm trọng tài phân xử đấy.”
Đàn ông ở cạnh nhau khó tránh việc so đo. Bố Tần và chú hai Tần mỗi ngày ở nhà không có việc gì để làm, chỉ thích so đo những chuyện vặt vãnh như thế, cả hai đều không chịu thua, còn lôi người ngoài cuộc vào nhờ phân xử, xem ai là người giỏi nhất.
Quả nhiên, sau khi nói qua nói lại mấy câu, bố Tần đề nghị, “Vậy để Khê Khê và Viện Viện xem cá chúng ta bắt, xem ai có con cá to hơn.”
Đường Khê và Tần Viện bất đắc dĩ nhìn nhau.
Mẹ Tần đi ra từ trong bếp, thấy lưng của bố Tần đã ướt đẫm mồ hôi mà vẫn đang tranh cãi với chú Tần tới mức mặt đỏ tía tai thì tức giận, “So cái gì? Bảo hai anh em đi câu cá mà bây giờ mới vác mặt về, còn đứng đây cãi nhau. Mau lên lầu tắm rửa thay quần áo, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
Thím cũng đứng sau lưng mẹ Tần, lạnh lùng liếc chú Tần một cái.
Hai anh em ngại ngùng không nói nữa.
Bố Tần lấy khăn lông lau mồ hôi, hỏi, “Kiêu Kiêu không về à?”
Đường Khê bây giờ mới nhận ra Tần Kiêu không có trong phòng khách, trả lời, “Anh ấy về rồi nhưng vẫn còn công việc, đang ở trên lầu làm việc ạ.”
Tuy rằng không thấy Tần Kiêu đi lên lầu nhưng không ở phòng khách thì chắc chắn phải ở trên lầu.
Bố Tần ừ một tiếng, không nói gì, lên lầu tắm rửa.
Đường Khê cảm thấy người nhà họ Tần và Tần Kiêu không giống nhau chút nào. Người nhà họ Tần ai ai cũng thích không khí đầm ấm, náo nhiệt, thường xuyên ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau, còn Tần Kiêu rất ít khi tham gia, đều một mình trên lầu, chỉ có lúc ăn cơm mới đi xuống.
Thoạt nhìn không hợp nhau.
Trên bàn ăn cơm, cả nhà hoà thuận vui vẻ trò chuyện, chỉ có Tần Kiêu mặt lạnh ăn cơm, không hứng thú với chuyện gì cả.
Bố Tần đột nhiên hỏi Tần Kiêu, “Gần đây con có bận chuyện gì không?”
Đường Kiêu đáp ngắn gọn, “Không ạ.”
“Nếu con có thời gian thì nên ra ngoài chơi với Tiểu Khê. Hai đứa cũng đã kết hôn khá lâu rồi mà vẫn chưa đi tuần trăng mật, không thể để Tiểu Khê tủi thân được.”
Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía Đường Khê.
Đường Khê đang húp nước canh thì thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng đặt thìa xuống, nhẹ nhàng lên tiếng, “Con không hề tủi thân đâu ạ, Tần Kiêu đối xử với con rất tốt, tuy anh ấy bận rộn nhưng vẫn dành thời gian về nhà với con. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy là con đã vui lắm rồi.”
Không biết có phải bị lời nói của cô làm cho buồn nôn hay không mà Tần Kiêu gác đũa, nghiêm mặt không ăn nữa.
Nhưng anh vẫn giữ thể diện cho cô, lẳng lặng ngồi ở bàn ăn đến khi mọi người ăn xong mới rời đi chứ không vứt đũa bỏ đi ngay.
Ăn xong, Đường Khê ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, nói chuyện phiếm với mẹ Tần, thím và Tần Viện, trong lúc đó bố Tần và chú đang chơi cờ, còn Tần Kiêu thì lại lên lầu.
Ti vi đang chiếu bộ phim có nội dung là cô gái Lọ Lem được gả vào nhà hào môn, nữ chính nghèo khó và nam chính giàu có thực sự yêu nhau nhưng nữ chính lại không được nhà chồng chấp nhận, thường xuyên bị làm khó dễ.
Thím Tần là một người dễ xúc động mỗi khi xem phim, vừa xem vừa mắng nhân vật mẹ chồng.
“Bà mẹ chồng này thật tàn nhẫn hết chỗ nói. Tiểu Văn đang mang thai mà lại bắt con bé làm việc nhà, nhà không có giúp việc hay sao, không sợ Tiểu Văn sẽ sảy mất đứa con trong bụng à? Dù cô ấy có nghèo khó thì đứa bé đó cũng là cháu trai ruột của bà ta mà.”
Nữ chính tên là Tiểu Văn.
Đường Khê lên tiếng, “Kịch bản phim truyền hình đều là như vậy, vậy mới có thể khiến khán giả xúc động được, không diễn như vậy thì chẳng có ai xem đâu ạ.”
Thím Tần nói tiếp: “Ít nhất bố chồng của Tiểu Văn vẫn còn lương tâm, không bị chó gặm, biết phụ nữ sinh con vất vả nên muốn thưởng cho Tiểu Văn. Nhưng tại sao con trai thì được tận một trăm vạn còn con gái chỉ được có năm mươi vạn? Số tiền đó thì dùng được vào đâu chứ?”
Nói xong, bà kéo tay Đường Khê, vừa cười vừa nói, “Nếu là nhà chúng ta, dù là sinh con trai hay con gái thì đều được thưởng ít nhất mỗi đứa một tỷ đúng không? Chỉ không biết Tiểu Khê có muốn sinh hay không thôi.”
“…”
Đường Khê không ngờ bà lại bẻ lái sang mình, nghĩ tới việc sinh được một đứa con đã có cả một tỷ, lại nghĩ tới việc mỗi lần về nhà Tần Kiêu đều tặng mình một chiếc túi trị giá nửa căn nhà. Đúng là người một nhà, hào phóng như nhau.
Đường Khê ngại ngùng cúi đầu, đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cô quay đầu lại, thấy Tần Kiêu không biết đã xuống từ khi nào, cầm cốc nước đứng ở chân cầu thang, đôi mắt thâm thuý nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Mẹ Tần, thím và Tần Viện đều theo ánh mắt cô, nhìn thấy Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhìn Đường Khê một lúc, thấp giọng nói, “Lên nhà thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta sẽ về.”
Đường Khê sững người.
Đi ngay bây giờ sao? Không qua đêm ở đây à?
Mấy lần trước đều là thứ bảy về nhà, ở lại một đêm đến chiều hôm sau mới về.
Không biết vì sao chưa hết nửa ngày, vị đại thiếu gia này lại muốn rời đi.
Mẹ Tần cũng hỏi, “Sao lại đi rồi? Không ở đây ngủ một đêm sao?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói, “Có việc.”
Thấy Đường Khê ngồi yên không nhúc nhích, Tần Kiêu đành bước đến chỗ cô, không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, kéo cô từ sô pha đứng dậy, nắm cổ tay cô kéo lên lầu.
Anh nói thu dọn đồ đạc nhưng cô chỉ cần cầm túi lên rồi đi vì đã kịp lấy gì ra khỏi túi đâu.
Lúc Tần Kiêu nói phải về nhà cho đến lúc ngồi lên xe, tất cả chưa đầy ba phút.
Người nhà họ Tần muốn giữ họ lạ một đêm nhưng không được vì chiếc xe đã lăn bánh. Đường Khê thò đầu ra, vẫy tay với người nhà họ Tần đang nhìn cô và anh rời đi, “Mẹ, thím, tuần sau con sẽ về thăm mọi người.”
Mẹ Tần cũng nói với theo: “Đi đường cẩn thận.”
Nhìn chiếc xe rời đi, thím Tần lo lắng hỏi, “Sao nhìn Kiêu Kiêu không mấy vui vẻ vậy?”
Bà lo lắng chính mình là người đã châm ngòi bom, trong lòng lo sợ bất an.
Tần Viện khẳng định, “Không đâu mẹ ơi, anh ấy đang tức giận đấy.”
Thím Tần dời mắt nhìn con gái mình, đợi một lời giải thích.
Tần Viện yếu ớt giải thích, “Ai bảo mẹ dùng tiền nhục mạ vợ anh ấy.”
Thím Tần: “…”
Lúc chiếc xe rẽ vào khúc cua thì đã không còn nhìn thấy căn nhà nữa, Đường Khê mới xoay người lại ngồi đàng hoàng.
Tần Kiêu ngồi cạnh cô, mím môi, sắc mặt âm trầm.
Đường Khê không biết có chuyện gì xảy ra. Tại sao anh lại phát điên đến mức kéo cô về nhà ngay lập tức? Anh có thể rời đi một mình cơ mà, sao phải nhất quyết kéo cô đi cùng?
Đường Khê vốn dĩ không muốn đối diện với tính khí nóng nảy của vị thiếu gia này, nhưng anh cứ dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô khiến cô chẳng thể phớt lờ ánh mắt đó, đành phải lên tiếng, “Công ty có chuyện gì hay sao mà anh về sớm thế?”
Hàng mày rậm của Tần Kiêu hơi nhíu lại, anh hỏi với vẻ thắc mắc, “Đường Khê, em là cục bột nhão à?”
Đường Khê nhìn anh đầy khó hiểu, không hiểu anh có ý gì.
Tần Kiêu lại hỏi: “Em không biết tức giận hả?”
Tuy rằng cô không hiểu Tần Kiêu đang ẩn ý điều gì nhưng vẫn đủ khôn ngoan để dựa vào nghĩa đen mà dịu dàng giải thích, “Đương nhiên là em biết thức giận rồi.”
Tần Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, lông mày càng nhíu chặt hơn, một lúc sau quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
Đường Khê: “…”
Có bệnh rồi.
Đường Khê nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Kiêu liếc nhìn cô, thấy cô không nhìn mình nữa thì biết rằng cô đang nổi giận với cái tính tình khó ở của mình, mắt không thấy tim không đau.
Khoé môi Tần Kiêu mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy có nói cũng vô nghĩa.
Cô luôn giữ vẻ nhu mì đoan trang bên ngoài, không thèm chấp nhặt cũng không tranh luận với anh, lúc nào cũng tỏ vẻ “dù có nói anh cũng chẳng thay đổi.”
Không khí trong xe rơi vào im lặng, Đường Khê lấy điện thoại trong túi xách ra, đang định chơi game thì thấy tin nhắn WeChat của thím.
Thím: 【 Tiểu Khê, vừa nãy thím có nói nếu con sinh được con thì sẽ được thưởng ít nhất một tỷ chỉ vì thím cảm thấy bố chồng Tiểu Văn trong phim quá keo kiệt, đừng hiểu lầm thím nhé. 】
Đường Khê khó hiểu nhưng vẫn trả lời:【 Tất nhiên con sẽ không hiểu lầm thím đâu, thím đối xử với con rất tốt mà. 】
Tại sao thím lại nghĩ câu nói này xúc phạm đến cô nhỉ? Người bình thường chẳng ai nghĩ như thế cả.
Thím:【 Con không hiểu lầm là tốt rồi. Hình như Kiêu Kiêu đang hiểu lầm thím, giận thím thì phải. Cũng do thím ăn nói mà không suy nghĩ trước sau, giúp thím giải thích với thằng bé nhé. 】
Đường Khê: “…”
Cho nên vừa rồi Tần Kiêu đột nhiên tức giận bảo cô thu dọn đồ đạc về nhà là vì nghe thím nói nếu cô sinh con sẽ được thưởng một tỷ, hiểu lầm thím đang xúc phạm cô bằng tiền đúng không?