Có đợt Đường Khê rảnh rỗi không có gì làm, vô tình bắt gặp một video về gọt hoa quả trên mạng, thấy thú vị nên học theo.
Cô nhìn hoa quả từ từ biến thành nhiều hình dạng khác nhau trên tay mình, từ hoa, động vật rồi núi rừng các kiểu. Nghĩ đến hình gì là có thể cố gắng bày thành hình ấy, cuộc sống đơn điệu cũng nhờ đó mà trở nên rực rỡ.
Đợt đó, mỗi buổi sáng cô đều sẽ chọn một ít hoa quả để gọt, xếp thành đủ thứ hình xinh đẹp, chụp lại, nghịch đi nghịch lại, có thể mất đến cả ngày.
Về sau, cô gần như chỉ cần nghĩ ra cái gì là có thể dễ dàng gọt hoa quả thành hình như vậy. Về sau, việc này dần mất đi sự cuốn hút ban đầu, cảm giác mới mẻ qua đi, một người ăn cũng chẳng hết một bát hoa quả đầy như vậy, rất lãng phí, cô liền quẳng kĩ năng này ra sau đầu.
Ban nãy đi chợ, lúc đi qua sạp hoa quả, cô đột nhiên nhớ tới kỹ thuật cũng tạm coi là chuyên nghiệp của mình, liền mua hoa quả về, gọt hoa quả cho Tần Kiêu xem, coi như là giúp cuộc sống thú vị thêm chút.
Để thể hiện kỹ năng gọt hoa quả điêu luyện của mình, Đường Khê đứng trước kệ bếp, để Tần Kiêu chọn bừa một thứ gì đấy, anh nói cái gì thì cô sẽ gọt thành hình đó.
Tần Kiêu đặt hoa quả dưới vòi nước nghiêm túc rửa sạch sẽ, thản nhiên nói: “Hình gì cũng được.”
Nói xong, anh nghĩ một lúc, bổ sung thêm: “Làm đơn giản chút.”
Anh sợ hình phức tạp quá cô sẽ cắt vào tay.
Nhưng từ cái thần thái khinh thường chúng sinh của anh, Đường Khê đã nghĩ được đến một thứ.
Con công.
Một con công ngạo nghễ.
Vì thế, một con công xinh đẹp, đầy sức sống đã được tạo ra từ đống hoa quả dưới bàn tay Đường Khê.
Một đ ĩa hoa quả, bị cô coi thành đạo cụ để khoe tài.
“Được rồi, tặng anh, chú công kiêu ngạo.”
Cô nhìn anh cười, mấy chữ cuối không biết là để nói về hoa quả hay là đang nói về anh nữa.
“Thích không?” Đường Khê hỏi.
Tần Kiêu nhìn mặt cô chằm chằm, không rõ ý vị đáp: “Thích.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Đường Khê rũ mi, trong tất cả các lần cô hỏi anh về chuyện thích hay không, đây là lần đầu tiên anh đáp lại.
Chẳng biết là đang nói đ ĩa hoa quả hay đang nói về cô.
“Anh thích là được rồi.” Em cũng mong là anh sẽ thích.
Cô cười cười, nói: “Anh bê cái này ra phòng ăn đi, em phải nấu cơm.”
Cô quay người, bắt đầu nấu cơm.
Tần Kiêu đặt đ ĩa trái cây lên bàn ăn, cầm điện thoại chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Bên dưới nhanh chóng xuất hiện bình luận.
Bạn bè trên Wechat thế mà rất ủng hộ.
Tần Kiêu chỉ đăng một bức ảnh mà không có tiêu đề gì, nhưng dưới chỗ bình luận có viết thêm là do Đường Khê làm.
Sau bài đăng về va li của Đường Khê, quần áo Đường Khê phối cho anh, ảnh Đường Khê chụp, từ vòng bạn bè đầu tiên đăng về Đường Khê và mấy chuyện sau đó, mặc dù hai người không tổ chức hôn lễ, bạn bè của anh đều biết đến cái tên Đường Khê này.
Biết Đường Khê là vợ anh.
Vậy nên dưới khu bình luận tất cả đều tâng bốc Đường Khê lên đến tận trời, khen cô vừa giỏi vừa khéo tay.
Có những lời khách sáo, cũng có những người khen thật lòng.
Tần Kiêu liên tục làm mới vòng bạn bè, nhìn thấy phía dưới xuất hiện ngày càng nhiều bình luận, lông mày không kiềm được mà lộ rõ sự kiêu ngạo.
Đ ĩa hoa quả này là Đường Khê gọt.
Điện thoại nhận được tin nhắn của Tần Viện.
Tần Viện:【Anh, chị dâu gọt hoa quả cho anh à.】
Tần Kiêu:【Ừ.】
Tần Viện:【Chị dâu vui lắm hả? Anh tặng chị ấy hai cái túi hường phấn kia thật đấy ạ?】
Tần Kiêu:【Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.】
Tần Viện tức quá bật cười:【Hóa ra em chỉ là một cái công cụ hình người thôi đúng không?】
Tối hôm qua, lúc cô chuẩn bị ngủ đột nhiên nhận được tin nhắn của anh trai.
Anh gửi sang hai tấm ảnh, hỏi cô nhìn thấy hai chiếc túi này thì phản ứng đầu tiên là gì.
Cô vừa mở ảnh ra liền nhìn thấy hai chiếc túi hường phấn, cười đến chảy cả nước mắt.
Cô ấy tưởng là Tần Kiêu muốn mua túi hàng hiệu thưởng cô hôm đó phối hợp diễn với anh.
Cô từ chối luôn, đáp lại anh rằng em không thiếu túi, nếu muốn tặng quà cho em thì chọn thức khác đi, hai cái túi màu hường phấn này trông thực sự rất buồn cười.
Anh cô hỏi lại rằng buồn cười thật sao? Lúc nhìn thấy cô ấy có cười lên không.
Cô đột nhiên ý thức được có lẽ bản thân tự mình đa tình rồi, hai cái túi này không phải mua tặng cho cô, mà là dùng cô để kiểm tra hiệu quả của nó.
Cô đã bảo mà, thẩm mỹ mua túi của anh cô sao có thể giống thẳng nam vậy được chứ.
Chịu ảnh hưởng bởi người chị Tần Xu nghiền túi xách của mình, từ bé anh cô đã cực kì sành chuyện chọn túi.
Đột nhiên mua hai chiếc túi xấu như vậy, có lẽ chính là để chọc cười chị dâu, làm chị ấy vui lên.
Cô lập tức hiểu ra, mình vẫn còn non và xanh lắm.
Phụ nữ mua túi chính là để vui lên.
Vui là được, đẹp hay không nào có quan trọng.
Thế nhưng việc mua túi hàng hiệu tặng vợ chỉ để cô ấy vui vẻ trong chốc lát rồi vứt trong phòng để quần áo phủ bụi, cũng chỉ có anh cô mới làm ra được.
Vì thế cô tự giác phát huy công dụng của một công cụ hình người, bảo rất buồn cười. Còn phân tích cho Tần Kiêu rằng phụ nữ bình thường được chồng tặng túi hường phấn thế này sẽ thấy chồng mình thật thẳng nam, buồn cười cực kì.
Còn dặn anh phải cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến hình tượng mạnh mẽ của anh trong lòng chị dâu.
Cô ấy phân tích xong, anh liền im bặt.
Cô cũng không biết là anh cô có tặng hai chiếc túi đó không, hôm qua vì sao chị dâu lại không vui, đến mức anh cô đã quá nửa đêm còn phải tìm cô. Thế nhưng hiện giờ nhìn anh trai khoe đ ĩa hoa quả chị dâu gọt, chắc là không có chuyện gì rồi.
Tần Kiêu:【Em muốn mua cái gì thì tự mua đi, quẹt thẻ của anh.】
Tần Viện:【Hoàng thượng vạn tuế. Anh, không giấu anh, dạo gần đây em để ý một chiếc xe thể thao, cũng không rẻ, anh chắc chắn bây giờ anh có quyền điều khiển tài khoản của mình không vậy? Khoản chi lớn thế này có cần báo cho chị dâu trước không?】
Đàn ông nhà cô, chẳng ai là có tiền.
Bố và bác cô còn tốt, cả ngày ngồi nhà câu cá thưởng trà, có con nuôi, hàng tháng đều được con đưa cho chút tiền tiêu vặt.
Anh rể cô thì thảm hơn, con gái còn nhỏ, không nuôi được anh ấy, chỉ đành phải xin tiền vợ.
Lần trước chị với anh rể về nhà, cô ấy được chứng kiến cảnh chị rút tiền từ ví đưa cho anh rể, toàn đưa từng năm mười tệ một, cũng chẳng biết chị ấy lấy đâu ra lắm tiền lẻ vậy nữa.
Tần Kiêu:【Không cần.】
Tần Viện:【Ok, vẫn là địa vị gia đình của anh trai em đỉnh nhất. Chị dâu không quản anh, không nói nữa, em đi ngắm xe trước, tạm biệt.】
Tần Kiêu nhìn thấy mấy chữ chị dâu không quản anh, mặt anh cứng đờ.
Một lát sau, anh nhắn lại cho Tần Viện:【Chị dâu nấu cơm cho cho anh.】
Không có mặc kệ anh.
Tần Viện: 【Thì sao nữa?】
Tần Kiêu:【Chị ấy không nấu cơm cho anh rể.】
Đã hiểu, đang cạnh tranh với anh rể xem ai được vợ cưng hơn.
Mặc dù cô ấy không hiểu hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau, nhưng cô cũng chẳng ngại nói mấy lời nịnh bợ.
【Đúng đó, chị dâu chiều anh nhất, chị dâu chính là người vợ tốt nhất trên đời.】
Tần Kiêu vừa lòng:【Em có thể mua hai chiếc.】
Tần Viện:【Đội ơn hoàng thượng.】
Bữa trưa Đường Khê nấu một bàn ngập đồ ăn, trông cực kì hoành tráng.
Cô đẩy món gà kho dừa Tần Kiêu thích nhất trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi này, món anh thích nhất đấy.”
Tần Kiêu liếc nhìn đ ĩa gà kho dừa, thản nhiên ừ, dưới ánh nhìn của Đường Khê gắp một miếng.
Đường Khê thấy sắc mặt anh cứ kì kì, lo lắng hỏi: “Sao thế, không ngon sao?”
Tần Kiêu đáp: “Không phải.”
Đường Khê nghĩ một lúc, nói: “Mẹ bảo anh thích ăn món này nhất, nhưng hình như mấy lần em nấu anh có vẻ không thích lắm, mùi vị em làm không giống à? Em mà làm không giống thì anh cứ bảo, em có thể về nhà cũ nhờ mẹ dạy.”
Mắt anh hơi ngưng lại, khóe môi lập tức cong lên, trong mắt toàn là ý cười, gắp thêm một miếng thịt gà, cười cười: “Không phải, em làm ngon lắm.”
“Thật vậy à?” Đường Khê có hơi nghi ngờ, mấy lần cô làm món này cũng chưa thấy anh ăn được nhiều như mẹ Tần nói, nhiều lắm là vài miếng, trông có vẻ không thích lắm.
Trước kia cô không quá để tâm đến chuyện này, dù sao tâm ý mới quan trọng.
Nhưng bây giờ, vì muốn đối tốt với anh, cô chẳng thể chịu nổi việc làm cho có lệ như vậy nữa.
Tần Kiêu gật đầu: “Thật mà.”
“Để em nếm thử.”
Đường Khê dùng thìa xúc một miếng vào miệng, cẩn thận nếm thử, hương vị không tệ. Tài nấu ăn của cô cũng không đến nỗi nào, ít nhất được người sành ăn như Tô Chi chứng nhận.
Mấy món khác cô làm anh cũng đều ăn mà.
Tần Kiêu thấy cô chẹp chẹp miệng, mày khẽ nhíu, nhìn cô thay anh nếm thử món gà kho dừa, mắt như tối lại.
Anh cảm giác được sự thay đổi trong cách quan tâm của Đường Khê với anh so với lúc mới kết hôn.
Đường Khê cũng đã phát hiện việc anh không thích gà kho dừa.
Đúng là khi còn bé anh rất thích ăn món này, thế nhưng trước lúc kết hôn với Đường Khê, đã rất nhiều năm anh không chạm vào nữa, thậm chí chỉ nhìn thôi dạ dày đã thấy khó chịu.
Mười năm trở lại đây, đây chính là món anh ghét nhất.
Nhưng trí nhớ của các bậc bề trên vẫn chỉ dừng ở trước đây, vẫn tưởng rằng món anh thích nhất là gà kho dừa.
Ánh mắt Tần Kiêu dừng trên mặt cô, khóe miệng hơi cong lên: “Khê Khê.”
“Sao thế?”
Đường Khê ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đầy ý tứ của anh, bị đôi mắt sâu không thấy đáy ấy làm cho bối rối.
Cô buộc mình nhìn vào mắt anh.
“Khê Khê, giờ anh hôn em có được không?”
“Ơ, sao lại không được?” Đường Khê ngạc nhiên, không hiểu vì sao đang ăn cơm anh lại muốn hôn môi.
Đáy mắt anh như sáng rẫy lên, trải qua quãng thời gian dài ở chung, Đường Khê mơ hồ cảm giác được, giờ phút này anh đang cực kì vui vẻ.
Vậy nhưng sao người đàn ông này lại đột nhiên hứng lên sau một bữa cơm chứ?
Thôi kệ đi, muốn làm gì thì làm, anh vui là được rồi.
“Được.” Đường Khê bị anh nhìn đến mức gò má nóng lên: “Anh chờ chút, em súc miệng đã.”
Đường Khê cầm cốc nước trước mặt lên uống, hai mà phồng lên mà súc miệng.
Tần Kiêu ngồi đối diện cũng đưa cốc nước trước mặt lên uống. Lúc ban đầu anh vẫn còn hơi dè dặt, ngậm nước trong miệng, cơ mặt vẫn giữ nguyên. Nhưng thấy dáng vẻ phồng má lên súc miệng như một con hamster nhỏ của Đường Khê, anh cũng nghiêm túc bắt chước.
Đường Khê nhổ ngụm nước trong miệng ra, uống thêm chút nước rồi lặp lại động tác ban nãy, “nhiệt tình” súc miệng.
Vốn ban đầu vì sắp hôn Tần Kiêu ở cái chỗ này nên cô còn có chút ngại ngùng, nhìn Tần Kiêu súc miệng cùng mình, Đường Khê đột nhiên bật cười.
Sao lại thành thế này cơ chứ?
Giờ phút này, cô ngồi đối mặt với Tần Kiêu trên bàn ăn.
Không phải để ăn cơm.
Mà súc miệng để chuẩn bị hôn nhau.
Hai người nhìn nhau cười, Đường Khê sợ mình không nhịn được mà phun đống nước trong miệng lên mặt anh, vội vàng rời mắt. Cô cúi người nhổ nước ra, mím môi, sau khi không cảm nhận được mùi gì trong miệng nữa thì ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh hôn mình.
Tần Kiêu cũng nhổ ngụm nước trong miệng ra, đứng lên, đi vòng từ phía đối diện sang, rồi cúi người hôn lên môi cô.
Đường Khê ngửa đầu, thấy anh phải cong lưng, có vẻ không thoải mái lắm, còn nghiêm túc nghĩ xem phải chỉnh thế nào để anh hôn tiện hơn.
Tần Kiêu nhận ra cô đang không tập trung, ngậm lấy môi dưới của cô, cắn nhẹ.
Đường Khê hít nhẹ vào, bị cắn một cái mà trong đầu đột nhiên lóe lên một ý, cuối cùng cũng hiểu vì sao cảm thấy có hơi không tự nhiên, vì cô đang ngồi nên anh đứng cao hơn nhiều.
Môi cô vẫn tiếp tục bị anh hôn, quan tâm mà đưa tay ra sau, kéo chiếc ghế bên phải lại gần, vỗ nhẹ xuống ghế, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Mắt anh tối sầm, ngồi xuống, kéo cô vào lòng, lấy tay nhéo eo cô.
Đường Khê khẽ hừ, cơ thể không khống chế được mà dựa vào ngực anh, ngước mắt, ủy khuất cực kì, tức giận liếc anh một cái.
Phần eo của cô mẫn cảm, trừ những lúc anh cố tình chạm vào chỗ này để trêu cô khi triền miên trên giường, bình thường khi hôn anh véo như vậy đều là để trừng trị cô.
“Tập trung đi.”
Anh dán chặt lên cánh môi cô, giọng nói trầm thấp cảnh cáo cô, không để Đường Khê có cơ hội phản bác, lấp kín môi cô, tùy ý xâm chiếm.
Nụ hôn của Tần Kiêu thật sự quá hung ác, Đường Khê bị anh dồn vào ngực, thể lực cạn kiệt, mềm oặt trên đùi anh. Đôi tay cô nắm chặt lấy áo anh, ngửa đầu, mặc anh rời khỏi môi mình. Hơi thở Đường Khê hỗn loạn, chân tay tê liệt, làm cô chẳng muốn đứng dậy tí nào.
Tần Kiêu vuốt v e cằm cô, nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, khàn khàn hỏi: “Sao lại thành thế này rồi?”
“Hả?”
Mặt Đường Khê mờ mịt, nỉ non hỏi, tựa như không hiểu sao anh lại hỏi như vậy. Cô vòng hai tay ra sau cổ anh, chủ động sáp môi lại gần, chạm nhẹ lên môi anh.
Tần Kiêu chăm chút nhìn cô, Đường Khê bị anh nhìn đến mức hai má nóng bừng bừng, vuốt vuốt tóc, đặt cằm lên vai anh.
Tần Kiêu vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Có đói không?”
Đường Khê gật đầu, thành thật trả lời: “Có.”
Tần Kiêu: “Xuống mà ăn đi.”
Đường Khê rời khỏi lòng anh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cô cầm đũa lên, nhìn đ ĩa gà kho dừa, nhớ lại chuyện hai người nói trước lúc hôn nhau, hỏi: “Anh thực sự thích ăn gà kho dừa sao?”
Tần Kiêu trầm mặc một lát, định nói không thích, đột nhiên nghĩ tới gì đó, sửa lời: “Cũng được.”
Cũng được sao?
Đường Khê nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát Tần Kiêu, trên mặt anh không có cảm xúc gì. Có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi, lúc trước mỗi lần lừa anh về nhà, cô đều lấy gà kho dừa ra làm cái cớ, nếu anh không thích cũng đã không về rồi.
Cô cười, săn sóc nói: “Nếu anh thích, lúc rảnh em có thể nghiên cứu thử, tranh thử làm thử bảy vị, anh có thể chọn. Từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày đều ăn món này được không?”
Tầm Kiêu đè nén cảm giác buồn nôn trong bụng, gắng gượng nói: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT