Bây giờ tâm trạng Tần Kiêu không tệ, cảm nhận được ánh mắt của cô thì chủ động hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Đường Khê đối diện với ánh mắt đen láy của anh chợt có cảm giác như bị bắt quả tang nhìn lén anh, ánh mắt hơi né tránh nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn anh, “Em ở đây có làm phiền anh làm việc không?”
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: “Không.”
Vừa nói tay anh vừa liên tục đánh máy, xử lý văn kiện của công ty.
Có vẻ như việc cô nói chuyện với anh không ảnh hưởng gì đến tốc độ xử lý công việc của anh.
“Anh có thích ăn đồ ngọt không? Hình như em chưa từng thấy anh ăn đồ ngọt bao giờ.”
“Bình thường.”
Bình thường là có ăn sao?
“Em có làm ít bánh, anh muốn ăn không> Em đi lấy cho anh.”
“Không cần, anh tự lấy.”
Anh đứng dậy đi vào nhà bếp, khi nhìn thấy mấy cái bánh be bé xinh xinh thì nếm thử, một lúc sau toàn bộ số bánh đều vào hết trong bụng anh. Ăn xong, Tần Kiêu quay lại phòng khách, đặt máy tính lên đầu gối, tiếp tục làm việc.
Đường Khê đi theo anh, thấy anh hơi ngửa ra phía sau, tựa lưng vào sô pha thì biết anh đã ăn no căng bụng, có lẽ hơi khó chịu.
Dù sao nhiều bánh như vậy cũng khó có thể ăn hết trong một lần.
Đường Khê thấy anh vẫn tập trung vào màn hình máy tính, ngón tay vẫn đánh máy không ngừng thì thật sự bội phục thái độ làm việc chuyên nghiệp của anh.
Nhưng ăn nhiều đồ ngọt như vậy chắc chắn bụng sẽ không thoải mái.
Đường Khê đang nghĩ không biết có nên pha trà gừng cho anh không, bèn hỏi ý anh: “Lúc em làm bánh bỏ hơi nhiều đường, anh có cần em pha cho anh một ly trà không?”
Nhưng nghĩ đến chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm lại sợ sau khi uống trà anh không ngủ được.
“Có phải nếu anh uống trà buổi tối sẽ bị mất ngủ không? Hay em rót cho anh ly nước nhé?”
“Không có.”
Đường Khê nghe anh nói không mất ngủ thì lập tức vào bếp pha trà.
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Câu nói quen thuộc lại vang lên. Mỗi lần cô muốn giúp anh làm gì đó đều bị anh từ chối, không cho cô nấu cơm, không cho cô rót nước, không cho cô mua quần áo… Tóm lại chính là không cho cô quản anh.
Vậy mà lại ăn hết bánh cô làm cho Tô Chi.
Ngày mai gặp Tô Chi còn chưa biết phải xin lỗi thế nào. Đường Khê liếc nhìn Tần Kiêu một cái.
Không sao, dù sao cũng là thẻ của anh.
Ngày mai không cần về nhà chính, nếu anh đã không cần cô pha trà thì cũng không còn chuyện gì nữa.
“Em lên lầu trước đây.”
Đường Khê nói với Tần Kiêu một tiếng, nghiêng người đi lên cầu thang.
“Sao em không lấy túi?” Tần Kiêu đưa mắt về túi đồ vẫn luôn đặt trên bàn trà, ý bảo cô nhận lấy.
Từ lúc anh vào cửa, lực chú ý của Đường Khê toàn tập trung vào việc anh tại sao đột nhiên trở về, vì chủ nhật tuần trước thuận miệng hứa với anh nên anh mới về nhà, bản thân lại không nhớ rõ chuyện này, quên không nấu cơm tối cho anh.
Vậy nên quên mất thói quen tặng túi cho cô của anh, không hề để ý tới hai cái túi trên bàn trà.
Tuy mỗi lần về đều tặng túi xách nhưng cũng rất có lòng.
Còn trị giá nửa căn nhà nữa chứ.
Tuy Đường Khê không mê mẩn hàng xa xỉ nhưng cô cảm nhận được một chút cảm giác hôn nhân từ thói quen này của anh.
Ít nhất cô không cảm thấy mình đơn độc trong cuộc liên hôn nhân này, đối phương cũng tôn trọng và quan tâm cô.
Đường Khê mỉm cười đi qua lấy hai cái túi đến ngồi cạnh anh. Lấy túi xách ra trước mặt anh đem hai cái túi lấy ra.
Một cái màu đỏ, một cái màu đen, kiểu dáng vô cùng đẹp.
Đường Khê cầm hai cái túi đi lên lầu, sực nhớ ra ngày mai hẹn Tô Chi đi chơi. Nếu Tần Kiêu đã trở về thì mình cũng phải nói với anh một tiếng trước khi ra ngoài.
“Ngày mai em và bạn thân hẹn nhau đi dạo phố, anh nói dì Bạch làm cơm trưa cho anh nhé.”
Đường Khê nhẹ nhàng nói, chỉ là nói với anh một tiếng, không phải hỏi ý kiến anh.
Tần Kiêu cũng không nói gì: “Đã biết.”
Anh nói vậy có nghĩa là anh không có ý kiến gì.
Xong xuôi, Đường Khê cầm hai cái túi lên lầu.
Cô để hai cái túi lên kệ trong phòng quần áo, lấy một bộ đồ ngủ, đứng trước gương kẹp tóc lên, chuẩn bị đi tắm.
Cô vừa đến cửa phòng tắm, định đẩy cửa bước vào thì nghe tiếng cửa phòng ngủ mở ra.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Kiêu từ bên ngoài đi vào.
Đường Khê thắc mắc: “Anh làm xong việc rồi à?”
Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo, “Ngày mai không cần về nhà chính?”
Chuyện này không phải mới nói rồi sao? Ngày mai cô đi dạo phố, đương nhiên sẽ không về nhà chính, hơn nữa mỗi lần về nhà chính đều là cô dỗ anh trở về, sao hôm nay lại chủ động hỏi đến chứ.
Chẳng lẽ anh nhớ nhà?
Đáng tiếc, mẹ anh không cần anh thường xuyên về nhà nữa.
Ai bảo lần trước anh tức giận lung tung.
Đường Khê nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu, trong lòng chợt nổi lên ý xấu, trong mắt xẹt qua một tia hả hê.
Cô chắc chắn Tần Kiêu không đoán được vì sao cô hả hê nên cũng không kiêng dè gì mà đối diện với anh, nén cười nói: “Mẹ nói anh quá bận, mỗi tuần đều về thì không tiện lắm, sợ anh không có thời gian nghỉ ngơi nên chúng ta cũng không nhất thiết phải về mỗi tuần, sau này mỗi tháng về một lần là được.”
“Vậy sau này em cũng mỗi tháng gọi cho anh một lần?”
Tần Kiêu đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Đường Khê giật mình, không ngờ bị anh nói trúng tim đen. Cô vốn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên nhưng bây giờ lại thấy hình như hơi… vô lý.
Tần Kiêu hừ lạnh một tiếng, cười như không cười nhìn cô, như muốn vạch trần hình tượng vợ hiền của cô.
“Tất nhiên là không rồi.” Cô hơi chột dạ, buông tay nắm cửa phòng tắm ra, bình tĩnh nói: “Sao em có thể chịu được cảnh một tháng mới được gặp anh một lần chứ. Một tuần anh mới về một lần em đã cảm thấy rất lâu rồi. Em muốn anh thường xuyên về gặp em nhưng công việc của anh quá bận. Em không muốn làm phiền anh, nếu nhắn tin nhiều quá sợ anh sẽ phiền chán em.”
Đường Khê cụp mi mắt xuống, cắn môi, tỏ vẻ tủi thân: “Nhưng mà em không nhịn được muốn nhắn tin cho anh nên mới nhắn tin cho anh mỗi tối thứ sáu, để anh ở nhà cả cuối tuần, thời gian ở cạnh anh sẽ lâu hơn một chút. Một tháng mới gặp một lần là quá lâu. Anh Tần Kiêu, anh không thể vì không muốn về nhà chính mà không về nhà. Anh cho phép em một tháng gửi cho anh nhiều tin nhắn hơn nhé?”
Tần Kiêu: “…”
“Nếu như… nếu như…” Bả vai Đường Khê run run, giọng cô nghẹn ngào, “Nếu như anh thật sự cảm thấy em phiền thì mỗi tháng cho em gọi anh về nhà một lần thôi cũng được. Chỉ là em thấy một tháng quá dài, mỗi ngày em đều nhớ anh, nhớ đến ngủ không ngon giấc. Nếu ngày nào đó em không chịu nổi nữa, anh có thể vì em quá nhớ anh mà về gặp em một lần không?”
Nói xong, cô mở to đôi mắt hạnh rưng rưng nước mắt, tủi thân nhìn anh.
Tần Kiêu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, thần sắc thản nhiên: “Anh chỉ tùy tiện hỏi một câu lại dọa em thành thế này.”
Đường Khê giật mình, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi sao?
“Nếu em yêu anh nhiều như vậy, nhớ anh đến mức không thể ngủ được” Tần Kiêu ngừng lại một chút mới chậm rãi nói tiếp, “Anh anh cho phép em mỗi ngày đều nhắn tin cho anh.”
Đường Khê, “…”
Đường Khê nhìn anh với vẻ mặt không thể tin.
Có thể nhắn tin cho anh mỗi ngày sao?
Có thể gọi anh về nhà mỗi ngày?
Tần Kiêu nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, đáy mắt dần tối sầm lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay người ra ngoài.
Đường Khê nhìn bóng lưng lạnh băng của anh, mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giận rồi sao?
Là vì cô diễn lố quá nên anh thấy phiền, không muốn để ý đến cô?
Có thể lắm, anh trước giờ không thích cô quấn lấy mình.
Cũng có thể là nguyên nhân vớ vẩn nào đó, dù sao cô cũng không hiểu được tính cách của anh.
Đường Khê đứng trước cửa phòng tắm, cầm đồ ngủ trong tay, đầu óc trống rỗng.
Thôi quên đi.
Cô đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Đường Khê vẫn chưa buồn ngủ, cầm cuốn sách mở ra đặt trên đùi, suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Trước khi bỏ đi, Tần Kiêu đã nói cô có thể gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày. Cô chưa kịp nói gì, anh đã tức giận rời đi.
Đây hẳn là cố ý châm chọc cô. Mỗi lần cô gọi điện cho anh, anh đều khó chịu, hơn nữa còn thường xuyên đi công tác, làm sao có thời gian nói chuyện với cô mỗi ngày chứ.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Đường Khê lắc đầu, mơ hồ nghe thấy có giọng nói trong phòng quần áo.
Tần Kiêu đi vào phòng quần áo qua một cánh cửa khác.
Một lúc sau, cánh cửa giữa phòng ngủ và phòng quần áo bị đẩy ra, Tần Kiêu từ bên trong đi ra, anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao thẳng, dưới ánh đèn, cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Đường Khê nhận ra quần áo trên người anh không giống lúc anh về nhà.
Đã trễ như vậy còn thay quần áo.
Trong lòng Đường Khê có dự cảm không lành.
Người đàn ông nhướng mày, lạnh lùng nói: “Anh đi đây.”
“Đi?” Đường Khê hỏi anh,”Anh đi đâu?”
Tần Kiêu đáp: “Có việc.”
Đường Khê nhìn anh một lúc, suy nghĩ nên nói gì. Theo những gì cô biết về anh, anh nói có việc là đang lấy cớ, anh chỉ thấy khó chịu với cô mà thôi, không muốn nằm chung một giường với cô nên mới ra ngoài lúc nửa đêm.
Nếu bây giờ cô dỗ anh, chắc chắn sẽ dỗ được. Mặc dù tính tình Tần Kiêu hơi khó đoán nhưng anh vẫn khá kiên nhẫn với phụ nữ. Nếu cô làm nũng, anh sẽ không bỏ mặc cô ở nhà một mình.
Nhưng bây giờ anh đang tức giận, nếu cô dỗ dành có lẽ sẽ phải tiếp tục chủ đề lúc nãy, anh nói cô có thể nhắn tin cho anh mỗi ngày.
Cho dù anh châm chọc cô nhưng để chiếm được lòng tin của anh, cô chỉ có thể gửi tin nhắn dỗ dành anh mỗi ngày.
Nếu bây giờ không dỗ được, để anh đi, cô sẽ phải suy nghĩ xem vì sao hôm nay mình bị bỏ ở nhà, lý do là cô quá phiền phức khiến anh tức giận. Sau này cô không dám quấy rầy anh nữa, một tháng một lần là vừa đẹp.
Giữa việc gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày và duy trì tình trạng như hiện tại, thỉnh thoảng mới nhắn một lần thì Đường Khê lập tức chọn cái sau.
Cô cúi đầu im lặng.
Sắc mặt Tần Kiêu càng ngày càng trầm, xoay người đi ra ngoài.
Đường Khê đột nhiên gọi anh.
“Tần Kiêu!”
Tần Kiêu dừng lại, vẻ mặt dịu đi, quay đầu nhìn cô.
Đường Khê xuống giường, vội vàng chạy vào phòng quần áo lấy một chiếc áo khoác ra, ân cần đưa cho anh: “Buổi tối trời lạnh, anh mặc thêm áo khoác đi.”
Ánh mắt Tần Kiêu tối sầm nhìn chiếc áo khoác, không nhận lấy, quay người đi thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT