Lý Kinh Trọc quay đầu lại, Liễu Tức Phong cùng lúc trông thấy mấy giờ giấy viết thư đã nát kia.

"Em có sở thích lục thùng rác à?" Ánh mắt hắn lóe lên một chút nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ngữ khí nhẹ nhàng như đang nói đùa.

Lý Kinh Trọc không lên tiếng.

Trước hết phải xin lỗi. Lý Kinh Trọc tự nhủ với mình như vậy, trước hết phải xin lỗi, nói thế nào cũng không nên tự ý xem thư từ của Liễu Tức Phong khi chưa được đồng ý, mọi nghi vấn phải chờ hắn tắm rửa xong mới hỏi lại, cho dù giờ phút này anh cảm giác như mình đang bơi trong vại mật đến choáng váng bỗng nhiên bị người ta thình lình đâm cho một dao.

Một dao này khiến anh bừng tỉnh, người tỉnh táo hẳn nên xin lỗi như lý trí mách bảo.

"Xin lỗi anh." Lý Kinh Trọc nói, "Em nghĩ là anh không thèm đọc thư đã vứt đi, cho nên... em không cố ý lục thùng rác."

Liễu Tức Phong thở dài, đi qua ôm lấy Lý Kinh Trọc, "Tư thế này của em, chỉ một câu anh đã rõ cả rồi. Em định nhận sai trước, sau đó bắt đầu nói lý, chất vấn anh, muốn anh cũng nhận sai theo đúng không? Hôm nay giữa chúng ta chỉ có đúng sai, không có gì khác nữa phải không?"

Tuy giữa hai người đúng là có cả những thứ khác, nhưng phương án xử lý của Lý Kinh Trọc xác thật bị Liễu Tức Phong nói trúng rồi. Thân thể hai người dán lại gần như vậy, hormone liên tục quấy phá thì không thể dùng lý trí giải quyết vấn đề, vì vậy Lý Kinh Trọc dứt khoát đẩy đối phương ra: "Chúng ta phải nói chuyện đã."

"Khăng khăng đẩy anh ra mới có thể nói?"

"Anh biết rõ chúng ta vừa dán vào nhau, anh hít hai phát là em đầu hàng rồi." Lý Kinh Trọc hơi bực bội, "Làm sao nói chuyện tử tế được nữa? Anh phán cái gì thì là cái đó, em còn không ngoan ngoãn về phe anh sao."

"Vốn dĩ chúng ta đúng là quan hệ kia, em cứ một hai phải gạt nó ra mà nói lý." Liễu Tức Phong nói, "Lý Kinh Trọc, gạt quan hệ kia sang một bên, giữa chúng ta căn bản không có gì hay để nói hết."

"Anh nhìn cái này đi." Lý Kinh Trọc chỉ vào xấp giấy viết thư, "Anh nói xem, thật sự không có gì muốn nói à? Em từng bảo, dáng vẻ quá khứ của anh như thế nào em cũng chấp nhận, nhưng tiên quyết là anh phải nói thật. Thế ai kể với em, ghi chép lại nhật ký về từng người từng việc là để tránh dùng nó vào tiểu thuyết của mình? Những lời này anh nói còn chưa được bao lâu, mới tháng trước, trên cao ốc Thành Nam. Khi đó chúng ta đã... ở bên nhau rồi. Đến... đến tận lúc đó mà anh vẫn lừa gạt em?"

Lý Kinh Trọc hy vọng Liễu Tức Phong sẽ phản bác, nhưng hắn không hề phản bác.

Liễu Tức Phong không giải thích một câu nào.

"Những lời anh nói với em, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là nói dối?" Lý Kinh Trọc thất vọng tột cùng, "Chúng ta đã đi đến bước này rồi, anh còn để em phải hỏi? Anh ——"

Bỗng nhiên anh nhớ lại đêm mười bốn tháng bảy hắn nói phải viết thư cho Dư Niên, muốn sửa lại gần hết quyển một của tiểu thuyết. Khi đó bọn họ chỉ vừa xác nhận quan hệ đúng một ngày, chẳng lẽ mãi đến khi hai người ở bên nhau, Liễu Tức Phong mới...

Lý Kinh Trọc không muốn suy nghĩ tiếp nữa, nhưng lại càng không muốn tự lừa mình dối người.

Trước khi bọn họ quen biết nhau, Liễu Tức Phong đã bắt đầu chắp bút viết《 Trấn Thái Bình 》, thời điểm hắn mang bản thảo ra ngoài gửi, anh đã kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, nhắc về vô số ký ức tuổi thơ lẫn thời niên thiếu ở quê nhà, nhưng Liễu Tức Phong viết nội dung gì trong tập bản thảo, một chữ hắn cũng không đề cập tới.

Nhiều ngày như vậy, Liễu Tức Phong đã có vô số cơ hội, nhưng không, hắn chưa từng thẳng thắn thú nhận một câu nào.

Trong lòng Lý Kinh Trọc dâng lên đủ tư vị chua cay mặn đắng, chỉ cảm thấy Liễu Tức Phong quá mức xa lạ. Trước đây đã có bi kịch của Tào Sâm Lam, thế mà hắn vẫn cứng đầu ngựa quen đường cũ...

Như vậy, lòng áy náy của Liễu Tức Phong có thể xem là thật không?

Như vậy, vong hồn đeo đẳng mười năm chẳng phải chỉ là một lời dối trá châm chọc?

Nếu hắn viết 《 Cấm nói ra 》vì tin vào sứ mệnh cứu người của văn học, thì viết《 Trấn Thái Bình 》 là vì cái gì?

Không phải xúc động và nhiệt huyết của thiếu niên, cũng không có một Tào Sâm Lam để hắn đi tố giác sự thật, có điều, đến cái gọi là nhiệt huyết thiếu niên và diện mạo của Tào Sâm Lam mà anh biết cũng đều từ miệng một mình hắn mà ra.

Ngôn ngữ có thể dựng nên một câu chuyện, ngôn ngữ cũng có thể dựng cả một con người.

Liễu Tức Phong là bậc thầy ngôn ngữ.

Lý Kinh Trọc thật sự không dám nghĩ sâu xa hơn nữa, bởi vì anh đột nhiên nhận ra, mọi hiểu biết của anh về Liễu Tức Phong dường như đều đến từ chính hắn, lại còn chủ yếu từ miệng hắn. Ngoại trừ Liễu Tức Phong cũng chỉ còn Dư Niên và Giác Trần, mà những thứ Giác Trần kể đều là sự kiện trước năm mười bốn tuổi hắn bỏ nhà ra sống riêng, còn Dư Niên... Tất cả những gì Dư Niên nói chỉ là lời cảnh cáo: Cậu ít kể chuyện cho cậu ta nghe đi, kể nhiều quá là gặp rắc rối đấy.

Đi một vòng lớn, cuối cùng lại vòng về điểm xuất phát.

Tựa như sau khi xử lý xong mới phát hiện ra phương pháp mình thí nghiệm để thu thập số liệu ngay từ đầu đã sai, Lý Kinh Trọc không thể không lật đồ toàn bộ dữ kiện mình đã biết về Liễu Tức Phong. Từ khoảnh khắc lời nói của hắn không đáng tin nữa, hiểu biết của anh về hắn biến về con số không tròn trĩnh.

Ngay cả buổi tối hai người gặp nhau lần đầu cũng trở thành cuộc gặp được sắp đặt vì mục đích riêng.

"Liễu Tức Phong, hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau, rốt cuộc là anh sang mượn nến thật, hay chỉ là mượn cớ thôi?" Đột nhiên Lý Kinh Trọc hỏi.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Yết hầu Liễu Tức Phong giật một cái, vẫn không mở miệng.

Ánh mắt Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong dần trở nên xa lạ rồi xa cách, khiến Liễu Tức Phong nhớ về con thỏ trong giấc mơ suýt bị hắn cướp đôi mắt bằng đá quý. Hóa ra đôi mắt đã gỡ xuống rồi sẽ không gắn lại được nữa, dù hắn làm cách nào cũng không sửa chữa được.

"Lý Kinh Trọc..." Liễu Tức Phong hung hăng ôm chặt Lý Kinh Trọc, không ngừng hôn lên môi, lên tai anh, "Đừng đẩy anh ra."

Mùi hương của Liễu Tức Phong, cái ôm của Liễu Tức Phong, nụ hôn của Liễu Tức Phong, lời thì thầm của Liễu Tức Phong.

Lý Kinh Trọc nhận ra mình thật sự quá quyến luyến thân thể Liễu Tức Phong, anh biết hắn chỉ đang dụ hoặc mình, khiến đầu óc mình choáng váng không phân định được trắng đen, nhưng vẫn không nỡ đẩy ra. Anh vừa luyến tiếc vừa phẫn nộ, bởi vì luyến tiếc cho nên càng phẫn nộ.

"Liễu Tức Phong, anh chỉ biết dùng chiêu này thôi à?" Lý Kinh Trọc dùng sức nắm chặt cánh tay Liễu Tức Phong, sức lực lớn đến nỗi để lại vết hằn trên tay hắn, hung tợn hỏi, "Sao anh không tiếp tục biên chuyện đi?"

Động tác hôn của Liễu Tức Phong dừng lại: "Anh tiếp tục biên, em còn tin không?"

Còn tin không? Chắc là không tin.

Liễu Tức Phong tiếp tục hôn lên sườn cổ Lý Kinh Trọc, vừa hôn vừa nói: "Những câu em hỏi, anh không trả lời, trong lòng em cũng có đáp án cả rồi, không phải sao?"

Đến tận lúc này, cảm giác nụ hôn rơi xuống làn da vẫn tốt đẹp như thế.

Vẫn tốt đẹp như thế... Lý Kinh Trọc hận loại cảm giác này, rõ ràng trong lòng biết rõ hai người đã trở nên xa cách, nhưng thân thể vẫn quen thuộc như thế, thân mật như thế, quả là đáng chết.

"Liễu Tức Phong..." Lý Kinh Trọc tuyệt vọng mở miệng, "Anh sớm đoan chắc em không có cách gì đối phó với anh, đúng không? Anh căn bản không hề sợ hãi, anh đúng là... đồ khốn nạn."

"Đúng thế, đúng thế..." Liễu Tức Phong khẽ hôn lên hai mắt Lý Kinh Trọc, "Nhưng mà, tên khốn này vẫn muốn làm người tốt trong mắt em."

Đột nhiên Lý Kinh Trọc cảm giác chóp mũi lạnh ngắt.

Một giọt nước rơi xuống chóp mũi anh, lại chảy xuống môi, anh thử liếm một chút, là vị mặn đắng.

—-------------

Làm rõ một chút, Tiểu Lý không quá mâu thuẫn với tiền đề lão Liễu dùng chuyện thật của gia đình mình viết thành sách (lần đầu vô tình nhìn thấy nhật ký với bản thảo có khó chịu nhưng trước sau luôn chờ lão Liễu giải thích rõ ràng). Điều làm Tiểu Lý phẫn nộ nhất là lão Liễu luôn nói dối và có thể ngay từ ban đầu tiếp cận mình đã có mục đích riêng, thậm chí sau này có tình cảm với nhau rồi lão Liễu vẫn không có ý định nói thật dù có bao nhiêu cơ hội sờ sờ trước mắt. Chuyện thứ hai cũng đáng giận không kém là lão Liễu biết rõ có vết xe đổ từ sự kiện của Tào Sâm Lam nhưng vẫn bất chấp đi theo đường cũ (là dùng tư liệu của người thật viết thành sách) rồi chối bay với Tiểu Lý là không có, đây mới là điều làm Tiểu Lý giận dữ hoài nghi và cảm thấy phần tình cảm chân thành của mình bị coi nhẹ.

Thôi nói chung đứa nào làm sai thì đứa đó ăn l', cũng dzừa, mấy chương cuối chờ xem lão Liễu làm thế nào ăn năn rồi đi dỗ bà xã kiểu gì nhớ XD

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play