004: Dư Tiếu rất vui

"..."

Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, Chu Tiểu Trân chợt bụm miệng, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.

"Sao em phải khóc?" Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Cám ơn, chúng tôi không cần."

Kẻ bên ngoài suy tư một chút rồi cất lời: "Không cần thật ư? Chỗ tôi có nhiều món ngon lắm đó, lưỡi người kho, móng người rút xương, salad trộn thịt người,... "

Sau mỗi cái tên được xướng lên, sắc mặt ba người trong phòng lại tái thêm một phần, Triệu Lam cố nén sợ hãi, sẵng giọng quát: "Không cần, không cần, mau đi đi!"

"Thật đáng tiếc, đồ ăn ngon lắm đó." Giọng nói phía ngoài nghe chừng rất tiếc hận, "Hì hì ở đây mà không chịu ăn thì chẳng mấy cũng thành đồ ăn nha~. "

"..."

Bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy xe, ba người Dư Tiếu sáu mắt nhìn nhau. Chu Tiểu Trân cận trọng liếc nhìn sắc mặt sa sầm của hai chị, dè dặt hỏi: "Lời vừa rồi nghĩa là sao?"

Dư Tiếu nhìn xem cô bé, đưa tay xoa xoa đầu cô, tóc đã mọc lên một chút, chọc vài tay cô râm ran. Cô nhìn cô bé đầy trìu mến, "Không phải em đang học trung học sao? Xem ra môn đọc hiểu học kém quá rồi."

Chu Tiểu Trân khóe miệng méo xệch, lại muốn khóc. Triệu Lam đẩy tay Dư Tiếu ra, "Em làm cái gì đấy? Đừng dọa Tiểu Trân."

Chị Lam vẫn là tốt nhất! Chu Tiểu Trân tràn đầy mong đợi nhìn Triệu Lam, Triệu Lam hiền hòa nói: "Ý là nếu người không chịu ăn cơm thì sẽ thành thức ăn cho quỷ."

"Ôi..."

"Suỵt." Dư Tiếu đặt ngón trỏ trước miệng, ý bảo hai người yên lặng, "Lại tới nữa."

Tiếng bánh xe đẩy lăn cồng cộc vang lên ngày càng gần, nhìn Chu Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, Triệu Lam chợt cảm thấy trách nhiệm chị cả đè trên vai. Nắm tay hai đứa em, cô nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết cần phải phân biệt phía ngoài là người hay quỷ."

Nói xong cô liền dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tiếng đẩy xe đã biến mất, một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "Muốn mua cơm không?"

Mặt Chu Tiểu Trân lộ vẻ vui mừng, "Giọng nói dễ nghe như vậy thì hẳn là người nhỉ?"

Triệu Lam ra dấu bảo cô bé yên lặng, sau đó hướng về phía cửa hỏi: "Anh có món gì?"

Giọng nói kia đáp lời: "Có trứng hấp, khoai tây xắt sợi, thịt kho trứng cút, cải trắng xào, canh trứng rong biển..."

"Đều là thức ăn cho người!" Chu Tiểu Trân vui mừng đáp: "Chúng tôi muốn mua cơm!"

Mày Triệu Lam hơi chau lại, nhưng rất nhanh thả lỏng, bất quá rất nhanh liền thả lỏng vì không phát hiện nhân viên giao đồ ăn có chỗ nào bất thường.

"Vâng." Người bên ngoài hỏi: "Mọi người muốn mua món nào?"

"Em đói quá, hay là mình gọi chút thịt kho trứng cút nhé." Chu Tiểu Trân hỏi ý kiến hai chị, "Em muốn ăn thịt."

Triệu Lam dựa vào cửa, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nét cười, "Chị không có có khẩu vị, gọi một phần trứng hấp đi, Tiếu Tiếu em thì sao?"

Dư Tiếu ngáp một cái, cô mệt lắm, cũng chẳng có khẩu vị, chỉ định ăn đại gì đó. Cô hỏi: "Khoai tây xắt sợi của anh thiên vị gì?"

Bên ngoài im ắng một chút rồi đáp: "Thiên mặn."

Dư Tiếu vốn đang thèm khoai tây xắt sợi chua cay, nhưng thôi vị truyền thống cũng được, cô nói: "Vậy cho tôi một phần khoai tây xắt sợi."

Sau khi ba người gọi cơm xong, phía ngoài vang lên tiếng sột soạt tựa như đang bỏ hộp cơm vào túi. Một lúc sau có tiếng gõ cửa khẽ vang: "Đã xong, xin hãy mở cửa nhận cơm."

Triệu Lam lui về sau một bước, Chu Tiểu Trân mở khóa cửa, đang định mở cửa thì bộp một tiếng, Dư Tiếu đè tay Chu Tiểu Trân lại.

Chu Tiểu Trân: "?"

Dư Tiếu hướng phía ngoài hỏi: "Anh là Tiểu Trần phải không? Bình thường anh đều đi giao cơm cùng mẹ, sao hôm nay lại đi một mình thế?"

"Mẹ tôi bị ốm." Vẫn là giọng nói trầm thấp dễ nghe kia đáp lời, "Hôm nay có mỗi tôi đi thôi. "

"..."

Im lặng một hồi, Chu Tiểu Trân chợt hỏi: "Cái chú đầu hói hằng ngày đến giao cơm tên là Tiểu Trần à?"

Dư Tiếu cười run rẩy, "Chị không biết."

"Ai nha, bị phát hiện rồi." Giọng nói phía ngoài đột nhiên cao vút, "Mở cửa!"

"Rầm!" Cửa bị đập mạnh một cái, thanh âm vang dội.

"A!" Chu Tiểu Trân run bắn, Dư Tiếu nhanh tay khóa trái cửa.

"Suýt chút nữa em đã mở cửa cho hắn vào rồi, sút chút nữa em đã hại các chị..." Khuôn mặt nhỏ của Chu Tiểu Trân trắng bệch.

"Rầm!" Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Khi Dư Tiếu còn đang luống cuống xoay xở, Chu Tiểu Trân đột nhiên đứng lên đi đến đập bụp một phát khiến cánh cửa rung lên bần bật.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Dư Tiếu và Triệu Lam, cô bé gào lên: "Ồn ào cái gì? Thằng chó này! Cứ phá cửa thử xem! Bà đây sẽ liều mạng với mày! Bà năm ngày chưa đi nặng rồi đấy, muốn ăn bà thì còn phải xem lá gan mày có đủ to để tiêu hóa được nồi lẩu thập cẩm này không đã..."

Từ lúc tiến vào cái trò chơi chó má này Chu Tiểu Trân luôn sống trong lo lắng hãi hùng, mãi đến lúc này mới có chỗ để xả. Cô mắng xối mắng xả, cảm giác thật là đã. Xả hết tức rồi cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa vô cùng yên ắng, chắc là thứ kia đã bỏ đi.

"Hic, rốt cuộc cũng chịu đi." Chu Tiểu Trân lau mồ hôi lạnh trên trán, xoay người nhìn Triệu Lam và Dư Tiếu, "Chị Lam, em... Ặc? Sao hai người là nhìn em như thế?"

Triệu Lam: "..."

"Làm tốt lắm." Dư Tiếu vỗ vỗ bờ vai cô khen ngợi, "Cứ giữ vững phong độ nha em gái."

Khuông mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Trân đỏ rần, thẹn thùng nói: "Bình thường em không như vậy đâu."

"Bọn chị hiểu mà." Triệu Lam mỉm cười nhìn cô, sau đó lại áp tai lên cửa, nói với Dư Tiếu: "Vừa rồi nguy hiểm quá, may mà có em cảnh giác. Nhưng giờ phải làm sao đây? Quỷ cũng biết đóng giả thành nhân viên đưa cơm bình thường."

"Để em nghĩ đã." Dư Tiếu cau mày, hiện giờ điều cô lo nhất không phải có phân biệt được người đưa cơm chân chính hay không, mà là chẳng biết bên ngoài còn mấy lần đưa cơm. Nhỡ bọn cô bỏ lỡ người đưa cơm thật sự thì sẽ phải nhịn đói. Theo phỏng đoán khi nãy, bệnh nhân không ăn cơm sẽ trở thành đồ ăn cho ma quỷ.

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, ngoài cửa lại vang lên tiếng đẩy xe.

"Mua cơm không?"

Dư Tiếu quyết định đổi cách hỏi, cô nói: "Có mua, nhưng chúng tôi chẳng biết anh có món nào ngon. Đúng rồi, bình thường anh thích ăn món nào nhất? Đề cử chút xem."

"A..." Bên ngoài dường như đang cân nhắc, vừa nghĩ vừa đáp." Đương nhiên là lòng người nướng nha~"

Dư Tiếu nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Thank you, next!"

...

"Mua cơm không?"

" Có mua." Dư Tiếu hỏi: "Anh giới thiệu món mình tâm đắc nhất đi."

"Canh chua cá."

Ơ? Ba người nhìn nhau. Chu Tiểu Trân nhỏ giọng bảo: "Chắc là người nhỉ?"

"Cũng có thể." Triệu Lam đáp: "Thử thêm một chút."

Chu Tiểu Trân hắng giọng, nói lanh lảnh: "Anh là Tiểu Trần phải không? Bình thường toàn thấy đi đưa cơm cùng mẹ, sao hôm nay lại đi một mình thế?"

Người bên ngoài tính tình khá nóng nảy, "Họ của anh mày không phải là Trần, mẹ tao cũng mất mấy năm rồi, từ trước đến nay chỉ có mình tao đưa cơm thôi!"

Nghe giọng nói cáu kỉnh này ba người mừng húm. Triệu Lam hỏi: "Hôm nay anh có món gì thế?"

"Canh củ cải, khoai tây xắt sợi, trứng hấp, rau cần xào thịt..."

"Đều là đồ ăn bình thường." Triệu Lam cẩn thận cân nhắc cũng không phát hiện điều gì khả nghi, "Chị nhớ rồi, ông chú hay đến đưa cơm cũng khá nóng tính."

"Các chị chắc chưa?" Chu Tiểu Trân đặt tay lên tay nắm cửa, "Nếu chắc rồi thì mình gọi món đi."

Giờ các cô cũng chẳng kén chọn nữa, có đồ ăn là tốt rồi. Lúc chuẩn bị gọi món, Dư Tiếu chợt nói: "Đồ ăn trong căng tin ăn ngon thật đấy. Mà này, trừ muối, nước tương, não người, bột ngọt ra, anh còn cho thêm gia vị gì à?"

"Hả?" Người bên ngoài có vẻ rất hoang mang, "Cho não người là ngon lắm rồi, còn cần thêm gì à?"

"..."

Chu Tiểu Trân chán chường nói: "Em nghĩ hay là đêm nay mình ăn bim bim đi."

Giọng nói phía ngoài nghe chừng rất sốt ruột, "Có muốn mua cơm nữa không?"

"Không mua nữa, cút đi!"

Dư Tiếu cảm thấy cả người bải hoải, lòng cũng nặng trĩu. Cô dựa vào cửa, bên tai ù đi, yếu ớt nói: "Em không ổn lắm, tai cứ ù ù, có lẽ lại sắp đến lúc bị điếc rồi."

"Á? Vậy phải làm sao?" Chu Tiểu Trân lo lắng nhìn cô.

Dư Tiếu cười gượng đáp: "Đừng lo, chị ngủ một giấc là đỡ thôi."

"Không phải chuyện đó." Chu Tiểu Trân sắp khóc đến nơi, "Không có chị, bọn em làm sao phân biệt được bên ngoài là người hay quỷ. Em là chị Lam đều không nhanh trí, làm sao bọn em có thể thiếu chị được."

Trán Triệu Lam nổi gân xanh, cố nhịn nhưng không dằn nổi. Cô đặt tay lên đầu Chu Tiểu Trân xoa xoa, "Cái đầu trọc xinh xắn này nói chuyện dễ nghe ghê."

"Gì cơ?" Dư Tiếu ngơ ngác nhìn hai người, "Hai người đang nói gì thế?"

"Thôi xong, Tiếu Tiếu điếc rồi." Chu Tiểu Trân lập tức cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc, cô bé trưng cái vẻ liều chết ra nói với Triệu Lam: "Chị Lam, lát nữa quỷ vào phòng thì hãy để em chết trước, em sẽ biến thành quỷ để bảo vệ hai người."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô bé, Triệu Lam chẳng biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại yêu cầu này đây, may mà đúng lúc này, tiếng đẩy xe vang lên ngoài đã cứu cô một màn.

Dư Tiếu hơi hối hận, nếu cô không đặt biệt danh là Truyền Nhân Điếc thì có lẽ cũng không đến nỗi bị điếc trong thời điểm quan trọng như thế này. Miệng hai người trước mặt hết đóng rồi mở, nhưng thế giới của cô hoàn toàn yên tĩnh.

"Mua cơm không?"

Đây là một giọng nam, nghe rất bình thường.

Chu Tiểu Trân nhìn Dư Tiếu trấn an rồi đáp: " Đồ ăn trong căng tin ăn ngon thật đấy. Mà này, trừ muối, nước tương, não người, bột ngọt ra, anh còn cho thêm gia vị gì à?"

Ngoài cửa im ắng.

Triệu Lam nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ lại là quỷ sao.

Sau đó chợt thấy người ngoài cửa nổi giận, "Thần kinh à! Có nhà cô nấu cơm mới cho não người, ông đây không rảnh nói nhảm với mấy cô..."

Dứt lời tiếng đẩy xe lại vang lên, có xu hướng rời xa phòng của các cô.

Triệu Lam cuống hết cả lên, vừa đập cửa vừa gào: "Không không, chúng tôi nói đùa thôi, anh trở lại đi mà! Anh không quay lại thì chúng tôi chết đói mất!"

Dư Tiếu đứng bên cạnh lo lắng, cô thấy hai người kia đột nhiên kích động đập cửa, lại còn hướng bên ngoài hét to. Cô không khỏi nhớ đến dáng vẻ hùng hổ của Chu Tiểu Trân lúc trước, cảm thấy rất vui. Phòng bệnh bọn cô khả năng sinh tồn có thể kém, nhưng sức tấn công không phải dạng vừa nha.

Nhìn dáng vẻ mắng chửi người hùng hổ này mà xem, như thể sắp tông cửa rượt người ta đến nơi.

(Chắc chương sau là ba bạn bé được ăn cơm nhỉ, chứ đọc mà cũng thấy đói giùm ba bạn =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play