11.
Ứng Tầm nghe tiếng nước mắt ta rơi vội ôm ta vào lòng, trên môi vẫn không ngừng nói lời xin lỗi. Ta run rẩy kiệt sức ôm chầm lấy chàng, nói: “Điện hạ, người là điện hạ, không cần nói xin lỗi với Nhĩ Yên.”
Chàng ôm lấy ta không nói một lời, ta cố nhỏm từ vai chàng nhìn ra khung cửa sổ.
Bên khung cửa còn vương lại vết tuyết rơi, nắng vàng óng ánh trải dài trên dất.
Hôm nay tiết trời thật đẹp.
12.
Ta vừa mới sảy thai không chịu được lạnh, còn Ứng Tầm thì mấy ngày gần đây bôn ba không hết việc. Vì thế Thích Hoa Nguyệt thường đến phòng thăm ta.
Nàng ta mang theo hai chiếc hộp chứa đồ ăn vặt đến. Hôm qua là đồ ngọt, hôm nay là muối tiêu, mỗi ngày mỗi vị giúp ta ăn được nhiều hơn một chút.
“Nhĩ Yên, tuyết bên ngoài rơi dày đến nỗi có thể nặn được người tuyết rồi.” Nàng ta nhìn ta đang ăn chiếc bánh ngọt vừa mang tới, cười vui vẻ đến tít cả mắt: “Tỷ phải mau khoẻ để cùng ta ra ngoài nặn người tuyết đấy!”
“Điện hạ cũng biết nặn người tuyết mà. Chàng ấy thích cô như vậy, nhất định sẽ nặn cùng cô."
Nàng ta kéo vạt áo ta tỏ vẻ đáng
thương, nói: “Không đâu, không đâu. Hoa Nguyệt muốn cùng tỷ tỷ nặn mà. Tỷ tỷ tốt nhất của ta, tỷ sẽ sớm khoẻ lại thôi…”
Ta không chịu được điệu bộ làm nũng của nàng ta liền vội đồng ý.
Thích Hoa Nguyệt là một cô nương rất được lòng người khác, nụ cười rạng rỡ, tính cách đơn thuần như ánh nắng mặt trời ngày đông.
Ta rất thích nàng.
13.
Giữa đông ta thường cùng với Thích Hoa Nguyệt khoác chiếc áo lông tản bộ trong Đông Cung, lúc nào cũng nhìn thấy một nam nhân lạ mặt khoác quân trang bước vào tẩm điện Thái Tử.
Người bên cạnh Ứng Tầm ta đều đã gặp qua, nhưng đều là đám người ăn vận như thư sinh đèn sách, còn tên này khí chất bất phàm. Trông như một vị đại tướng quân trên chiến trận khiến ta cảm thấy không ngừng nghi hoặc.
Mãi đến một ngày hắn gặp phải bọn ta đang tản bộ liền vội giương chân bước đến, nở nụ cười rạng rỡ như trăng nhìn Thích Hoa Nguyệt mà cất tiếng: “Muội muội!”
Lúc này ta mới biết, hoá ra người này chính là huynh trưởng mà Thích Hoa Nguyệt thường nhắc đến. Trưởng tử Thích gia, lúc trẻ được phong Hầu sau này được phong là Đại Lí Tự Thiếu Khanh Thích Hoa Lê.
Hắn bước đến trước mặt bỗng nhìn ta, sau đó đứng bên cạnh Thích Hoa Nguyệt thay đổi ánh mắt, lấy ta che miệng thì thầm hỏi: “Đây là vị cô nương nào? Ca ca phải xưng hô làm sao đây?”
Hắn ta cứ tưởng nhỏ tiếng như thế ta sẽ không nghe thấy nhưng nào ngờ lại nghe rõ mồn một. Nhất thời ta bị điệu bộ của hắn chọc cười, không nhịn được mà mím mím khoé môi.
Thích Hoa Nguyệt buông tay ta ra, bước đến cười vui vẻ mà giới thiệu: “Đây là ca ca ta, Thích Hoa Lê.”
“Đây là Nhĩ Yên tỷ.”
“Nhĩ Yên cô nương.” Thích Hoa Lê nhìn ta, nhíu nhíu mắt, nói: “Dường như…ta đã gặp cô nương ở đâu rồi thì phải…”
14.
Thích Hoa Lê ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nhớ. Thích Hoa Nguyệt liền nhắc hắn ta: “Tại yến tiệc trong cung ba năm trước, điệu Kinh Hồng Vũ danh chấn thiên hạ là do Nhĩ Yên tỷ nhảy đó.”
Cũng chính tại yến tiệc hôm đó, ta được ban tặng cho Ứng Tầm.
Thích Hoa Lê nhìn ta, do dự một lúc, nói: “Dường như…không chỉ như thế…”
Tuy nhiên chưa đợi hắn ta dứt câu, thị vệ bên cạnh Thái Tử đến tìm hắn. Sau đó liền vội vàng từ biệt rồi bước theo thị vệ vào phòng.
“Ca ca này của ta có hơi ngốc,” Thích Hoa Nguyệt nắm lấy tay ta nói, “Nhưng huynh ấy là người có thể nương tựa.”
Người đời đều biết, năm xưa Thích Hoa Nguyệt bị nội gián Bắc Địch bỏ thuốc muốn uy hiếp Thích Lão Tướng Quân rút binh. Thích Tướng Quân yêu thương con gái liền rút về mười dặm, nhưng phía Bắc Địch lại phản ước, từ chối đưa thuốc giải.
Thích Hoa Lê nghe tin liền kháng lại mọi ý chỉ, đem binh đánh thẳng đại đô Bắc Địch. Hắn cắm lá cờ Đại Nguỵ trên cổng thành Bắc Địch, máu nhuốm đầy giáp, giương kiếm lên trời tuyên cáo: “Dám mưu hại muội muội ta, ta sẽ khiến Bắc Địch vong quốc tan nhà.”
Sau chuyện này, Thích Hoa Lê được phong Hầu cho dù còn rất trẻ. Tuy nhiên hắn cam tâm tình nguyện trao trả binh quyền rút lui khỏi chiến trận, chỉ cầu xin Hoàng Thượng ban cho hắn một viên đan dược trị được bách độc.
Chuyện của sau này, ta cũng không rõ.
Chỉ là bây giờ Thích Hoa Nguyệt vẫn còn đứng trước mặt ta cười nói vui vẻ, ngẫm lại có lẽ viên đan dược trong lời đồn đại năm đó hoá ra có thật.
May mắn thay.
15.
Sau khi mất đi hài nhi ta thường trở nên khó ngủ, hàng đêm thường kinh hãi mà thức giấc mồ hôi đầy người, sau đó không thể nào ngủ tiếp được.
Vãn Giang thì ngủ bên trong một căn phòng nhỏ bên cạnh gian phòng chính, đêm dài yên tĩnh, ta đôi lúc còn nghe thấy tiếng thở của cô ấy.
Ta nhớ đến tỷ tỷ trong phường nhạc, lúc nhỏ bọn ta cùng vài cô nương thường chen chúc ngủ chung một phòng, ta nằm kế bên tỷ ấy, tỷ tỷ lúc nào cũng ngủ không được sâu giấc. Vài đêm ta mơ thấy ác mộng làm cho tỉnh giấc, tỷ ấy không phiền cũng không giận, chỉ dịu dàng vỗ vỗ lưng ta, khẽ giọng nói: “Nhĩ Yên, đừng sợ, có tỷ tỷ đây rồi.”
Tỷ ấy không phải cô nương đầu tiên rời khỏi phường nhạc. Vị cô nương đầu tiên rời khỏi phường nhạc chưa được đến ngày thứ bảy đã bị cuốn trong chiếu cỏ vứt xuống bãi tha ma.
Nghe nói trước khi ch.ết đã bị bọn bất nhân dày vò vô cùng thảm.
Tỷ tỷ trộm ra ngoài chôn cất đàng hoàng cho vị cô nương ấy, lúc tỷ tỷ về thì đã đêm muộn, sợ đánh thức bọn ta nên chỉ đành lặng lẽ rơi nước mắt, khóc không thành tiếng. Ta ý thức được tỷ ấy trở về, chui khỏi chăn ôm lấy an ủi tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ôm chặt lấy ta, vỡ giọng hỏi ta sao còn chưa ngủ. Ta khõ khẽ đáp: “Tỷ tỷ không ở đây, muội ngủ không được.”
“Nếu như ta không còn ở đây, vậy chẳng lẽ muội sẽ không ngủ cả đời sao?”
Tỷ tỷ ngắt mũi ta, ta giữ lấy ngón tay của tỷ ấy, chăm chú nhìn vào ánh mắt, nói: “Tỷ tỷ sẽ không đi đâu, đúng không? Tỷ tỷ sẽ bên cạnh Nhĩ Yên cả đời này mà, phải không?”
Tuy nhiên tỷ tỷ không đáp lời ta.
Sau này thi thể của tỷ ấy đưa đến phường nhạc, ta nắm lấy tay tỷ tỷ đặt lên đầu, ta muốn tỷ ấy có thể dỗ dành ta, nhưng đã không thể được nữa.
Tỷ muội trong phường nhạc tập trung lại khóc một trận, ta nằm trong lòng tỷ ấy chìm mình trong tiếng khóc, sống mũi cay cay khiến ta không còn ngửi ra mùi tanh của máu toát ra từ vết thương khắp người.
Ta nói với tỷ ấy: “Tỷ tỷ à, kiếp này tỷ không còn bên cạnh Nhĩ Yên nữa, đúng không?”
Tỷ tỷ không trả lời ta, nhưng ta đã biết câu trả lời.
16.
Đêm dài đằng đẵng, trăng bị mây che khuất bóng, mạ lên lớp phủ đen như mực xuống trần thế.
Ta xuống giường đóng cửa sổ thì nghe thấy tiếng của Vãn Giang, cô ấy khoác áo bên ngoài tay cầm đèn, vừa đi vừa dụi dụi mắt, hỏi: “Nương nương, sao người tỉnh vậy?”
Ta đánh thức cô ấy nên cảm thấy có hơi có lỗi, ta vỗ vai cô ấy khẽ đáp: “Mau ngủ đi, ta chỉ muốn đóng cửa sổ thôi.”
Cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ có hơi ngốc nghếch. Nghe ta nói xong liền “dạ” rồi bỗng đỏ hoe hai mắt nói với ta: “Nương nương, người có thể sai Vãn Giang làm mà, người có thể nhờ Vãn Giang mà…”
Ta không biết sao cô ấy lại khóc nhất thời khiến ta không biết nên phản ứng thế nào.
“Sau khi nương nương sẩy thai tâm tình bỗng trở nên ưu sầu, lúc Thái Tử Phi không có ở đây người cả ngày không nói một lời, Vãn Giang thật sự rất lo lắng cho nương nương…” Cô ấy giơ tay vuốt tóc ta, ta mượn ánh đèn cầm trong tay cô ấy nhìn vào đôi mắt của cô ấy đang phản chiếu sắc mặt xanh xao gầy gò của ta, cũng nhìn thấy sự đau lòng ẩn trong giọt nước mắt.
“Nương nương có thể nương nhờ Vãn Giang mà…”
Lúc nào ta cũng bỏ sót cô ấy, quên mất bên cạnh vẫn còn một người quan tâ m đến ta. Ta ôm chặt cô ấy, sống mũi bất giác cay cay.
Trong đêm tối dài đằng đẵng, may mắn đã có một người vì ta mà thổi bay mây mờ che khuất vầng trăng.
Khiến ta không còn cảm thấy cô độc.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT