"Thời Vọng, cậu không phải là người chơi bình thường đúng không?"

...

Sáng sớm hôm sau, so với tiếng chim hót líu lo và ánh nắng sớm ngoài kia thì cái đau âm ỉ vùng thắt lưng và nơi khó nói kia lại càng rõ ràng hơn. Kí ức đêm qua ồ ạt tràn về, sắc mặt Thời Vọng cũng càng ngày càng đen hơn, nhưng cái tên lưu manh Dung Dữ kia đã dứt khoát phất áo rời đi, cậu có giận điên cũng không tìm được người để trút.

Khắp nơi trên cơ thể đều thoải mái, sạch sẽ như mới, còn thoang thoảng mùi sữa tắm nhàn nhạt, đại khái là tối qua lúc cậu mệt đến mơ màng đã được Dung Dữ bế vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Từ điểm này mà nói, Dung Dữ cũng coi như không phải hoàn toàn là một tên tra nam, ít nhất còn biết thu dọn cho cậu một chút. Thứ kia ở lại trong bụng sẽ gây đau bụng, Thời Vọng đã tự mình thể nghiệm* qua.

Vậy mới nói, dù màn XXX của một người đàn ông có bao nhiêu dịu dàng và lãng mạng đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Thịt ngon còn chưa ăn được, đương nhiên phải dùng lời ngon ngọt dỗ dành.

Quan trọng là biểu hiện khi xong việc, điểm này Dung Dữ có thể ôm trọn điểm tối đa. Anh sẽ luôn nhẹ nhàng ôm cậu, tắm rửa sạch sẽ cho cậu, bọc cậu trong chiếc khăn lông mềm mại rồi ôm cậu lên giường, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đỏ hoe và đôi môi căng mọng của cậu, còn xoa bóp eo cho cậu, cho đến khi cậu thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là, sáng hôm sau vẫn cứ eo nhức mông đau...

Thời Vọng nhìn điện thoại, mới có 6h, có thể ngủ thêm một lát, Thời Vọng vươn vai, kéo dãn cơ bắp cứng ngắc, sau đó nhắm mắt lại, trở mình định tiếp tục ngủ nướng.

Kết quả, vừa nghiêng người sang bên kia, đầu gối bỗng nhiên dụng phải một chỗ ẩm ướt, lành lạnh và dính nhớp.

Thời Vọng sửng sốt một chút, khuôn mặt liền biến sắc, vén chăn lên, quả nhiên, trên khăn trải giường trắng tinh có một vùng chất lỏng không thể miêu tả được.

"Đệt...."

Nếu biết tắm rửa cho cậu thì không thể đem chăn ga đi giặt luôn sao? Nếu mà để Tề Triết thấy, cậu còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa!

Thời Vọng ôm chăn, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tề Triết, thấy anh ta còn ngủ mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay nhanh chân túm ga trải giường thành một đống, ôm vào phòng vệ sinh rồi nhét nó vào máy giặt.

Ngay khi cậu đang chuẩn bị nhấn nút công tắc thì bỗng nhiên một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ duỗi ra, ngăn cậu lại.

Tề Triết không biết đã dậy từ lúc nào, anh ta còn mặc áo ngủ, nhưng kích cỡ quần áo hơi nhỏ, có mấy chiếc cúc chưa cài ngay trước ngực, lộ ra một mảnh cơ ngực rắn chắc gợi cảm. Làn da màu lúa mì trông cực kì hoang dã, khiến Thời Vọng nhất thời không thể rời mắt.

Tề Triết kì quái nhìn cậu, "Cậu muốn giặt ga giường à?"

"À... Đúng..." Thời Vọng cười gượng vài tiếng, ngượng ngùng giải thích: "Tối hôm qua tôi uống một chút soda, sơ ý làm đổ xuống giường."

"Soda loại nào?"

"...Coca."

"Vậy thì không thể trực tiếp bỏ vào máy, giặt sẽ không sạch." Tề Triết không nói dài dòng đã lập tức mở cửa máy giặt, lấy ga giường ra, trải ra trên bồn rửa mặt, "Đầu tiên cần phải giặt sơ qua với xà phòng trước."

Trong đầu Thời Vọng nổ đùng một tiếng, tai nạn ngoài ý muốn không thể tránh khỏi, xấu hổ chết mất thôi!

Cậu vội vội vàng vàng đưa tay ra chộp lấy, nhưng đã quá muộn. Tề Triết ngơ ngác nhìn dấu vết trắng đục trên tấm ga trải giường kia, nhất thời, không khí trong phòng tắm lặng ngắt như tờ, không khí nhất thời bị đông cứng lại, một đàn quạ quang quác bay ngang qua đỉnh đầu*, cả hai đều rất xấu hổ.

Thời Vọng mặt đỏ tai hồng, ôm mặt ngồi xổm xuống, "Xin anh đấy, bây giờ, giết tôi luôn đi..."

Qua khoảng 3p sau, Tề Triết mới lúng túng ho khan một tiếng, "Khụ, cậu... còn trẻ. Khí thịnh, mộng, mộng tinh là hiện tượng sinh lí bình thường..."

Sắc mặt anh ta cứng lại, cuộn lại tấm ga giường rồi nhét lại vào trong máy giặt, lỗ tai đỏ bừng, tay chân cứng ngắc bước ra phía cửa, "Cậu giặt, giặt trước đi... chút nữa tôi vào sau."

Thời Vọng ngồi xổm trên mặt đất, chỉ muốn dứt khoát dọn đến hành tinh khác luôn cho rồi.

Ngẩn ngơ hơn 10p, cuối cùng vẫn là không thể biến mất luôn trong phòng tắm, cậu chỉ còn cách trơ mắt đối mặt với hiện thực phũ phàng tàn khốc này.

Tề Triết đã thay quần áo, ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra phía cửa sổ, mắt nhìn thẳng, Thời Vọng đã ra ngoài, anh ta cũng không động đậy chút nào.

Thời Vọng hệt như chú chuột hamster mất cơm ăn nửa năm, tâm như tro tàn, thất hồn lạc phách bò thẳng lên giường, cuộn mình trong chăn, ủ rũ nói: "Anh đi rửa mặt trước đi, tôi điều chỉnh tâm trạng lại một chút..."

Đồng hồ điện tử trên tường chạy đến đúng 7h, Thời Vọng đã hoàn toàn chết lặng quay trở lại, mọi người đều là đàn ông, dù sao việc cũng đã xảy ra rồi, chỉ cần da mặt đủ dày, thì có thể đối mặt với mọi xấu hổ.

Cậu đã thay quần áo, đứng canh giữ ở cạnh cửa, vừa nghe thấy tiếng khóa phòng mở, đã ngay lập tức mở cửa ra, thăm dò ngó nghiêng ra bên ngoài, trên hành lang yên tĩnh, có vẻ như rất yên bình.

Vài giây sau, Lục Dư Tinh cũng mở cửa bước ra, cậu ta vừa thấy Thời Vọng, chẳng nói chẳng rằng đã bước tới, giơ tay lên đánh bụp lên đầu Thời Vọng một cái, "Sao tối qua cậu lại làm vậy hả?! Không thiết sống nữa mà phải vội vội vàng vàng cùng Tề Triết hưởng đêm xuân như vậy sao?!"

"Đệt, đừng có đánh tôi!" Thời Vọng xoa đầu mình, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ là muốn xác minh suy đoán một chút thôi."

Cậu ở cùng với Tề Triết suốt cả một đêm, vẫn còn nguyên vẹn bước ra, Lục Dư Tinh cũng là một người thông minh, ngay lập tức đã hiểu chuyện.

"Thì ra là vậy, chỉ cần ở yên trong phòng ngủ vào ban đêm là được, không nhất định phải là phòng ngủ của mình."

Thời Vọng gật đầu, "Không sai, chẳng qua là, tối hôm qua, chúng ta vẫn mở cửa đến phút cuối cùng để giám sát lẫn nhau, sói không có cơ hội lẻn vào phòng của người khác, cho nên tối qua hẳn là yên ổn không có vấn đề gì."

Nghe được lời này, Lục Dư Tinh có chút do dự nhìn về phía 2 phòng hai bên, "Nhưng sao em gái kia và Tống Tân còn chưa ra nữa? Không phải hôm qua chúng ta hẹn nhau là 7h đúng là ra khỏi cửa sao?"

Trái tim Thời Vọng lập tức tọt hẳn xuống đáy vực, nhưng cậu vẫn vô thức không muốn tin tưởng, cậu vừa rảo bước tới phòng ngủ của Trần Lập Lập, vừa vô thức tìm cho mình một cái cớ: "Chắc là do ngủ quên thôi, nhất định không phải..."

Dù sao cũng là phòng của con gái, cậu gõ cửa phòng trước, nhưng không có ai đáp lại.

Cái cảm giác này quá mức quen thuộc, trái tim Thời Vọng càng ngày càng nặng nề, cậu cất cao giọng nói: "Tôi vào đây!"

Cậu đẩy cửa ra, một cơn gió lùa tới phả vào mặt, thổi bay tấm rèm cửa trắng muốt, mang tới hương hoa cỏ và sương sớm ngoài cửa sổ, trộn lẫn với mùi máu tanh khó ngửi.

Sắc mặt Thời Vọng lập tức thay đổi, cậu nhanh chóng vọt tới bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn xuống dưới đã thấy, con ngươi bất chợt co chặt lại, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào thi thể mới tinh trên nền cỏ.

"Không... Không thể nào!"

Trần Lập Lập mặc một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt dài tới đầu gối, nằm ngửa người trên thảm cỏ, một chiếc dép lê vẫn còn đeo ở chân, cái còn lại rơi xuống nơi cách đó 1m.

Đôi mắt cô trợn lên, giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó cực kì đáng sợ vậy, trên chiếc cổ mảnh khảnh kia còn có một vết máu đỏ đậm, giống y như đúc với lúc Nghiêm Đình chết.

Thời Vọng nghiến chặt răng, ngón tay ghì chặt lên cửa sổ, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cảm xúc tức giận mãnh liệt cứ thế xông lên, gần như nhuộm đỏ đôi mắt "Khốn khiếp!"

Tề Triết bước tới từ phía sau gõ cửa, bình tĩnh nói: "Tới đây xem đi."

Tống Tân cũng đã chết, cách chết giống y hệt với Trần Lập Lập, trên người anh ta cũng mặc áo ngủ, điều này chỉ ra rằng sói đã ra tay trong khi bọn họ đang ngủ.

Thời Vọng ngồi trên sofa trong phòng khách, bực bội vân vê đầu ngón tay, cái đầu tóc ngắn nâu sậm kia cũng không thấy chút sức sống nào, hiện ra vẻ mệt mỏi cực độ.

Cậu không tài nào nghĩ ra, rốt cuộc làm cách nào mà sói có thể lẻn vào phòng của bọn họ được, rõ ràng là đã nhìn kĩ như vậy, rõ ràng là đã chú ý kĩ như vậy mà!

Nhưng vì cái gì, vẫn luôn có ai đó chết đi trước mặt cậu.

Tề Triết ngồi đối diện cậu, thấp giọng nói: "Hiện tại chỉ còn 3 người chúng ta."

Một câu ngắn ngủ tóm gọn lửa giận đang lơ lửng của Thời Vọng, khiến cậu ngay lập tức quay trở về với hiện thực tàn khốc, hơn nữa cậu cũng hiểu dụng ý câu nói đó là gì: Chỉ còn 3 người bọn họ, sói chắc chắn nằm trong số họ.

Nhưng Thời Vọng vô thức kháng cự việc này, hầu kết cậu di chuyển một chút, khó khăn mở lời: "Tôi không muốn... nghi ngờ bạn mình."

Lục Dư Tinh vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, cứ coi như đây là một trò chơi đi."

Tề Triết bình tĩnh nhìn cậu: "Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của cậu, nhưng nghi ngờ là cảm xúc không thể tránh khỏi, chúng ta đều hoài nghi lẫn nhau, điều này cũng không có gì đáng xấu hổ."

"Trong lòng có nghi ngờ, nhưng lại vì ngần ngại tình bạn mà không thể nói ra, ngược lại sẽ làm tăng thêm hiểu lầm, còn chẳng bằng cứ thẳng thắn với nhau, hiềm nghi ở đâu nêu chứng cứ ra, bị nghi ngờ thì tự mình làm sáng tỏ, đỡ hơn là cố gắng kìm nén, khiến nghi ngờ trở thành hiềm khích."

Thời Vọng có chút bị anh ta thuyết phục, Tề Triết lại nói: "Cậu nói trước đi, cậu thấy ai có khả năng là sói?"

Thời Vọng do dự một chút, cậu cụp mắt xuống, thấp thỏm nhéo ngón tay của mình, thanh âm rất thấp, "Dư Tinh, tôi có thể xem dao của cậu một chút không?"

Lục Dư Tinh hơi ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau đó cậu ta lại cười, cũng không hề cảm thấy tức giận, "À, vì người chết đều bị dao cắt vào cổ, nên cậu nghi ngờ tôi sao?"

"Xin lỗi..."

"Không có gì." Lục Dư Tinh giật giật tay phải, đem con dao quạt kia trượt ra từ cổ tay áo, Lục Dư Tinh miết nhẹ lưỡi đao sắc bén, đưa chuôi dao về phía Thời Vọng, "Cầm xem đi."

Thời Vọng dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên lưỡi dao đỏ tươi, thật khô mát, không có cảm giác dính máu nhớp nháp, ngửi kĩ một chút, cũng chỉ có một chút hương vị lạnh băng của kim loại.

Thời Vọng đưa con dao còn lại cho cậu ta, lại hỏi: "Tối qua cậu có nghe được âm thanh bất thường nào không?"

Lục Dư Tinh lắc đầu, "Không, tối đến tôi ngủ sớm, thức đêm không tốt cho da, cậu nhìn đi hôm trước tôi ngủ muộn một chút mà trên mặt tôi đã xuất hiện 1 nốt mụn lớn như cái hạt đậu rồi đây này."

Cậu ta chỉ vào 1 bên sườn mặt có 1 đốm đỏ nhỏ, cũng chẳng to bằng hạt gạo, đem kính lúp ra soi cũng chẳng thấy nổi.

Thời Vọng: "......"

Thời Vọng không muốn đào sâu vấn đề làm đẹp của Lục Dư Tinh, cậu khó xử cắn móng tay, tự mở đường một vấn đề khác, "Rốt cuộc là sói làm cách nào để vào phòng, chẳng lẽ trong tường còn có đường ngầm sao?"

"Sói khẳng định là đã biết một số thông tin mà chúng ta không biết." Lục Dư Tinh suy nghĩ, "Nói không chừng mấy căn phòng ngủ thật sự tồn tại thông đạo nối liền, chút nữa chúng ta đi lên lục soát lại một lần."

Lục Dư Tinh chuyển hướng nhìn Tề Triết, "Bây giờ đến tôi, tôi thấy khó hiểu nhất chính là cái chết của Nghiêm Đình, cái tên kia mạnh đến mức nào chúng ta đều biết, dù là đánh lén ở phòng ngủ của hắn, người thường cũng không giết được hắn, đấu đơn trực diện mà nói, chỉ có anh mới thắng được hắn, phải không?"

Tề Triết mặt không đổi sắc, "Cậu nói cũng có lý, nhưng hôm qua tôi ngủ cùng Thời Vọng, không có khả năng đi giết hai người kia."

"Thời Vọng cũng sẽ ngủ, huống hồ bình thường cậu ấy ngủ rất say, anh chờ cậu ấy ngủ rồi đi giết người cũng không phải không có khả năng."

Không không không... Cái này thật sự không thể nào.

Trong lòng Thời Vọng yên lặng đến không tưởng, nhờ ơn Dung Dữ mà Tề Triết ngủ một giấc tới sáng luôn, ở cái trạng thái này ấy, đừng nói là ban đêm dậy đi giết người, chỉ sợ gióng trống khuơ chiêng la ó hát hò bên tai thì chưa chắc anh ta đã tỉnh được.

Tề Triết lại nói: "Điểm này tôi không thể phản bác, nhưng tôi cũng có điểm hoài nghi."

Anh ta chuyển hướng nhìn Thời Vọng, "Hoài nghi này không liên quan gì đến sói, nhưng tôi cần hỏi một chút, tối hôm qua... Có phải có người đã vào phòng chúng ta phải không?"

Thời Vọng hoảng sợ, thân thể lập tức cứng đờ, hơi lo lắng một chút, "Cái, cái gì? Sao có thể?!"

"Sáng nay tôi nhìn lên cổ cậu..." Tề Triết dừng một chút, lỗ tai hơi nóng lên, ngữ điệu cũng trở nên có chút khó chịu, "Trên cổ có dấu hôn, nhưng tối hôm qua, trước khi đi ngủ thì không có."

Thời Vọng theo phản xạ có điều kiện che kín cổ, nhịn không được chửi thầm trong lòng— — Khốn khiếp, Chúa Sáng Thế!

Tề Triết cũng không thèm ngẩng đầu, ánh mắt anh vẫn dừng trên cánh cửa kính sáng ngời phía sau cậu, thấp giọng hỏi: "Thời Vọng, cậu không phải là người chơi bình thường phải không?"

Reeeengggg...

Âm thanh chuông báo tan học sắc nhọn dồn dập vang lên, không biết âm thanh thông báo đó phát ra từ đâu:

"Bài thi thứ 3 đã kết thúc, xin mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, 1h sau sẽ được đưa trở về phòng học."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play