Sau khi lên đảo, Thời Vọng liền chú ý tới Tề Triết, vẫn luôn cố ý vô tình quan sát cậu, hẳn là để xác định cậu không giả mạo thư mời. Qua mười mấy giây, Tề Triết thấy Thời Vọng không chết vì tim ngừng đập mới yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Tề Triết một bên mở bộ đàm cài trên cổ áo, một bên hướng Thời Vọng nói: " Tôi muốn đi tuần tra một vòng để chắc chắn không có ai tự mình lên đảo. Trời sắp tối rồi, trên đảo này rất nguy hiểm. Cậu nhanh chóng tìm nơi an toàn nghỉ ngơi, nhớ khóa cửa."
Thời điểm hắn nói chuyện lại mang theo một chút sự quan tâm, đại khái là xuất phát từ ý thức, trách nhiệm bảo vệ người dân của quân nhân.
Thời Vọng cũng nghĩ sẽ cùng hắn đi xem xét xung quanh một chút, nhưng cậu giống như đã phát hiện cái gì đó, liền lập tức xoay người nói: " Được, có duyên gặp lại."
Tề Triết vội vàng gật đầu, nhanh chân rời đi.
Chờ hắn đi xa, Thời Vọng mới xoay người quẹo vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh. Một cơn gió bất chợt thổi qua, nam nhân với đôi mắt sắc bén, vẻ ngoài hoàn mỹ vô thanh vô tức xuất hiện, một tay còn cầm nhành hoa vàng nhạt, trong ngôn ngữ của các loài hoa thì nó có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu.
Dung Dữ cẩn thận đem nhành hoa đó cài vào vạt áo trước của Thời Vọng, cúi đầu hôn hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, khi nãy nổi giận với em, thật xin lỗi. Cẩn thận nghĩ lại, 'Toàn bộ nhân loại là tình địch của ta.', loại lời này quả thật hoang đường. Em đừng tức giận."
Anh nói chuyện mềm mại như vậy, Thời Vọng quả thực chịu không nổi, đến mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Hết cách, ai bảo Dung Dữ lớn lên lại đẹp như vậy, lại còn luôn cố tình dụ hoặc hắn. Thời Vọng thậm chí còn cảm thấy nếu có một ngày Dung Dữ dùng khuôn mặt này trèo tường, cậu cũng có thể dễ dàng tha thứ cho anh sau đó yên lặng mà đội mũ...
Thời Vọng rầu rĩ nói: "Em vốn dĩ không có giận."
"Vậy là tốt rồi." Dung Dữ mỉm cười, tiếp tục nói: " Em nói đi, tên đàn ông thân mật quá mức với em khi nãy là ai?."
"???"
Thời Vọng giơ tay sờ vào trán Dung Dữ, " Anh không ấm đầu chứ, gì mà thân mật? Chúng em chỉ nói mấy câu, một ngón tay cũng chưa chạm vào đâu."
"Không phải hắn còn dặn em tìm nơi an toàn, còn nhắc nhở em khóa cửa hay sao?"
"....." Thời Vọng cạn lời rồi. "Còn có thể như nào? Không lẽ anh ta phải nói là 'Cậu tùy tiện nhặt tờ báo, ra đường mà ngủ hay là trực tiếp nhảy xuống biển luôn đi'?"
"Ta không ưa hắn."
Thời Vọng khinh thường nhìn lại. "Thôi bỏ đi, trên thế gian này, chỉ cần là nhân loại thì anh liền chán ghét."
Dung Dữ cười cười, "Ta quả thật không thích nhân loại nhưng cũng không quá ghét đến vậy. Như em đã nói đó, chúng cũng là con dân của ta mà.".
||||| Truyện đề cử:
Nghe Phong Gọi Tình |||||
Thời Vọng tiền lên một bước, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực Dũng Dữ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm, sắc bén nói: "Vậy phân phát chút ít nhân từ của anh cho nhân loại đi, đại nhân!
Dung Dữ nắm lấy cổ tay cậu, ái muội kéo tới bên người, hôn một chút, " Sao em cứ phải nói chuyện với bọn họ làm gì? Em có còn nhớ ai mới là chồng em không?"
"Anh đúng là có bệnh." Thời vọng mất kiên nhẫn, cậu giật tay ra nhưng lại bị Dung Dữ kìm lại, gắt gao bắt lấy, chạy không thoát.
Dung Dữ cũng không chịu buông tha cậu, thậm chí còn đem cậu ấn lên tường, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lại hùng hổ dọa người, "Em thích tên đàn ông kia sao? Giữa anh với hắn thì em chọn ai? Nếu họ Tề kia và anh cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai trước?"
"?"
Thời Vọng nghĩ nghĩ một chút mới tìm ra cách giải quyết cái vấn đề trí mạng này, cậu lạnh mặt nói: "Em sẽ cứu Tề Triết trước, sau đó nhặt cục đá ngồi bên bờ, anh dám ngoi lên, em đánh trở về."
Dung Dữ: "...."
Chúa sáng thế đại nhân bày ra vẻ mặt vô cùng thương tâm, nói:"Chúng ta đã ở bên nhau 1388 năm, lời ngon tiếng ngọt khi xưa em theo đuổi ta đâu rồi? Giờ em thay đổi rồi, bảo bối, em có mới nới cũ."
Nhắc tới cái này, Thời Vọng còn muốn giận hơn, nếu sớm biết Dung Dữ là Thần Sáng Thế, sớm biết anh là cái đồ hung dữ lại máu lạnh, sớm biết sẽ bị anh đè, hơn nữa còn là người ở trên giường ăn thịt không nhả xương, dù có chết Thời Vọng cũng sẽ không chủ động tán tỉnh anh.
Chỉ trách cậu ngàn vạn năm trước bị dung mạo của Dung Dữ mê hoặc, mộng mị đầu óc, không biết sống chết mà lao tới bên nhân vật cực nguy hiểm này.
Giờ hối hận cũng vô dụng, kết hôn với nhân loại còn có thể ly hôn, nhưng với Dung Dữ thì không, anh sẽ không cho cậu đổi ý. Thủ đoạn của Dung Dữ quá đáng sợ, 'ly hôn' á? cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại chỉ có thể chấp nhận thôi.
Trời bắt đầu tối dần, Dung Dữ ôn nhu vỗ vỗ lưng Thời Vọng, " Được rồi, đi tìm phòng nghỉ ngơi thôi."
Không đợi Thời Vọng trả lời, Dung Dữ dùng ngón tay thon dài vuốt một đường thẳng từ xương sống xuống, dừng trên thắt lưng Thời Vọng, thân mật nhéo một cái, xúc cảm không tồi.
Anh hôn xuống vành tai Thời Vọng, cười nhẹ nói: "Ước định khi trước của chúng ta, em còn nhớ chứ? Cái giá để em được tham gia trò chơi là mỗi tối của em đều thuộc về ta, không phải sao?"
Lưng Thời Vọng căng cứng, cậu cắn răng mắng thầm: "Khốn nạn!"
Cậu dường như sợ hãi việc lăn giường với Dung Dữ, không muốn cùng anh về phòng. Nhưng trời quả thực đang tối dần, cậu cũng không thể ăn ngủ ngoài đường ở cái nơi nguy hiểm tứ bề như này.
Tất cả các tòa nhà trên đảo nhỏ này đều là một tay Dung Dữ tạo lên, về cơ bản thì các phòng đều không khóa. Thời Vọng tùy tiện đẩy cửa một phòng đi vào, ném ba lô lên sô pha, lại nhớ đến nhắc nhở của Tề Triết, khóa trái cửa.
Dung Dữ ưu nhã ngồi trên cửa sổ sát đất, dấm chua tràn lan nói: "Em còn nghe lời hắn, khóa cửa"
Thời Vọng không chút khách khí đáp lễ: "Anh đúng là có bệnh!"
Cậu ngồi xuống đối diện Dung Dữ, lấy ấm trà pha lê trên bàn rót cho mình một ly nước, vừa uống nước, vừa nhìn vào bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ.
Ánh trăng huyền ảo chiếu xuống, thành phố đen như mực ngẫu nhiên sáng lên mấy ánh đèn. Thời Vọng biết, đó là những người chơi khác.
Lấy ngẫu nhiên 100 vạn người trong tổng số 1 tỷ người đưa tới đảo tham gia trò chơi, dùng ngón chân cũng nhìn ra được trò chơi này có bao nhiêu tàn khốc.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên của tháng, ngày cá tháng tư, thật đúng là trò chơi ác liệt nhất lịch sử
Thời Vọng buông ly nước, "Ngày kia là trò chơi bắt đầu rồi, anh không định đưa cho một trăm triệu người chơi này một bản hướng dẫn hả?"
"Sẽ cho, nhưng ta sẽ cho người khác đi làm"
Dung Dữ lười biếng dựa vào cửa kính, chuyên chú nhìn đôi mắt Thời Vọng, mỉm cười nói: "Tối nay đừng nói chuyện này nữa. Em đói rồi đúng không, muốn ăn gì?"
Thời Vọng liếc mắt nhìn anh, "Hiện tại em không có thời gian nói chuyện yêu đương với anh đâu."
"Bây giờ trò chơi còn chưa bắt đầu, em cũng đâu thể làm được cái gì đúng không?" Dung Dữ tùy tiện giơ tay, giữa phòng khách liền xuất hiện một bàn dài bày tràn ngập đồ ăn mỹ vị trân quý, trong không khí vang lên âm thanh piano sonata êm dịu, đèn phòng tắt rụp hiện ra ánh nến ấm áp trên bàn ăn.
Đêm đến, mọi người trên hòn đảo này ai nấy đều thấp thỏm lo âu thế mà cái tên Dung Dữ này lại thản nhiên, nhẹ nhành lên tiếng mời Thời Vọng: " Thử dùng bữa tối dưới ánh nến một lần, em thấy sao?"
Thời Vọng đột nhiên đứng lên, không lên tiếng mà đi đến giữa phòng khách, thản nhiên cởi áo hoodie ra để lộ nửa thân trên thon gầy rắn chắc.
Cậu quay sang Dung Dữ dang rộng tay, trên mặt bày ra một bộ biểu tình 'anh muốn làm gì thì làm đi', nói "Mai em muốn dậy sớm nghiên cứu địa hình, anh muốn làm gì thì làm nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, em không dư thời gian bồi anh mãi đâu. Anh có nghe không đó?"
Dung Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật là không hiểu lãng mạng, rõ là trước kia em còn có chút tình thú."
Thời Vọng cười nhạo, "Thôi đi, đã là vợ chồng già bao nhiêu năm rồi mà anh còn tưởng chúng ta là cặp đôi mới yêu à?"
"Cũng được, có điều..." Dung Dữ tiến đến gần Thời Vọng, nhìn xuống phía dưới cậu, đưa tay vuốt ve mặt cậu, ngón cái miết sẽ cánh môi sau đó bỗng nhiên lại dò xét đưa vào, sắc tình quấy loạn khoang miệng cùng đầu lưỡi cậu.
"Dục vọng của ta đối với em trước giờ đều chưa từng ít đi dù chỉ một phân."
- -----------------------------
Hết chương 3