"Thật ngại quá, em yêu, ta quên không nói cho em."
Tuy rằng ngoài miệng Dung Dữ nói xin lỗi, nhưng thật ra một chút cắn dứt lương tâm cũng không có, ôn hòa cười nói: "Là thế này, em xem loài người ngoài kia vẫn có thanh tra trường học, chẳng phải đều đi kiểm tra sao, cho nên lần này chỉ là ngẫu nhiên chọn ra 10 trường học tới dọn vệ sinh, tỉ lệ tử vong chưa đến 0.1%. Giá trị tỉ lệ sống sót cũng không bị ảnh hưởng."
Thời Vọng trừng anh mội cái, nhìn anh với thái độ hoài nghi, "Ngẫu nhiên?"
Đúng là ngẫu nhiên mới lạ, Thời Vọng mới không tin mình xui xẻo như vậy.
Cậu ném súng ngắm xuống đất, nổi giận đùng đùng bước tới cửa lớn sân thượng, khi đi ngang qua Dung Dữ, còn cố ý huých mạnh vào bả vai anh một cái, tỏ ý mình rất bất mãn.
Đối với hành động giận dỗi giống như trẻ con này của Thời Vọng, Dung Dữ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh nhìn Thời Vọng đi đến cửa, vươn tay định kéo mở cánh cửa kim loại thì bỗng nhiên dừng tay, quay đầu lại, sắc mặt khó coi.
"Vừa nãy anh với Nghiêm Đình cô nam quả nam đứng trên sân thượng của tòa thư viện làm cái gì đấy?"
Dung Dữ nhịn không được bật cười, "Em đây là nghĩ được cái từ mới gì thế? Chúng ta chỉ là ngẫu nhiên nói chuyện vài câu mà thôi."
"Các anh có đề tài chung nào à?"
Thời Vọng hoài nghi nhìn chằm chằm anh, trong lòng dâng lên nghi vấn, lại bỗng nhiên nhớ tới Dung Dữ đã từng nói qua, anh rất thưởng thức Nghiêm Đình, không lẽ...
Trong đầu Thời Vọng gióng lên một hồi chuông cảnh báo, nói thật, từ cái loại tính cách ác liệt và tàn nhẫn này mà nói, Nghiêm Đình và Dung Dữ nói không chừng đúng là tâm đầu ý hợp, yêu thích lẫn nhau cũng có thể lắm.
"Em hỏi anh..." Thời Vọng có chút khẩn trương, hơi do dự mấp máy môi, "Anh sẽ không... yêu thích cái tên Nghiêm Đình kia đấy chứ?"
Dung Dữ: "???"
Mắt thấy Dung Dữ không trực tiếp phủ định (thực tế là đang không nói nên lời), khiến Thời Vọng càng thêm lo lắng, siết chặt bàn tay, "Em nói cho anh biết, anh mà thật sự trèo tường đi ngoại tình, em với anh sẽ chia...!"
Từ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Dung Dữ đã dùng ánh mắt hình viên đạn lạnh căm liếc cậu một cái, sau lưng Thời Vọng chợt lạnh, bằng bản năng nhận ra được nếu chính mình thực sự đem từ này nói ra khỏi miệng, kết cục tuyệt đối sẽ vô cùng thê thảm.
"Hửm?" Khóe mắt Dung Dữ lóe lên tia sáng nguy hiểm bệnh hoạn, trên khóe môi mang theo ý cười dịu dàng đến dọa người, "Bảo bối, em muốn chia cái gì vậy?"
"Chia..." Thời Vọng kịp thời ghìm cương trước vực, nhanh chóng sửa miệng, "Chia tách ra một hai ngày, cho đến khi anh sửa lại sai lầm em mới trở về!"
Áp lực vô hình cuối cùng cũng biến mất, Dung Dữ vô cùng yêu thương mà xoa đầu Thời Vọng, hôn lên vành tai cậu, còn cố ý dùng giọng trầm thấp, âm thanh khiêu gợi nói: "Yên tâm, ta sẽ không ngoại tình, nhưng cũng tương tự..."
"Sao cơ?"
"Nếu em mà ngoại tình, ta sẽ đem đối tượng ngoại tình của em chặt hết toàn bộ tay chân, lột sống, ném vào hố sâu tràn ngập bọ cạp, côn trùng và kiến độc, khiến hắn bị cắn nuốt từng chút từng chút một."
Dung Dữ ôm sau eo Thời Vọng, một cánh tay khác trượt xuống dưới, cách một lớp quần đè xuống hạ thân mẫn cảm của cậu, "Sau đó đem nơi này của em cắt đi, khóa em lại trong lồng sắt chỉ ta mới có thể thấy, cho đến hết đời."
Thình Thịch! Thình Thịch!Thình Thịch!
Thời Vọng căng thẳng đến mức trái tim nhảy thình thịch, tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc, suýt chút nữa vọt ra ngoài cổ họng.
Cậu biết Dung Dữ tuyệt đối không phải là nói chơi, hoặc là chỉ đang đe dọa cậu. Anh ấy thực sự có thể làm ra loại chuyện này!
Cũng không phải Thời Vọng chưa từng thấy Dung Dữ trừng trị những tên phản bội hoặc những thuộc hạ phạm sai lầm, những thủ đoạn đó tàn nhẫn đến cực điểm, chỉ cần xem qua một lần thì chính là ác mộng vĩnh viễn không cách nào quên đi.
Dung Dữ luôn là một quân chủ thưởng phạt phân minh, không chỉ là đối với cấp dưới, mà đối với chính mình cũng như vậy, thưởng, sẽ thưởng đến vừa dịu dàng vừa săn sóc, làm người hạnh phúc đến tan chảy thành một vũng nước, phạt, chính là cực kì dã man, tàn khốc.
Dung Dữ chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, chẳng lẽ là anh ấy đang cảnh cáo mình sao? Gần đây mình có gần gũi với ai đó, biểu hiện quá mức thân mật sao?
Cổ họng khô khốc như đất hạn, Thời Vọng khó khăn nuốt nước miếng, thanh âm phát ra đều có chút run rẩy, "Em sẽ không... tìm người khác, em thề."
Thời Vọng chưa bao giờ cảm thấy biết ơn vì mình cũng thích Dung Dữ như bây giờ, người yêu đáng sợ đến mức này, nếu mà không phải là cùng cậu lưỡng tình tương duyệt* thì sẽ ngược thân ngược tâm máu chó đến mức nào chứ? Phim tình cảm lãng mạng có thể biến thành phim kinh dị luôn đấy!
Thời Vọng hoàn toàn bị dọa ngốc, mãi cho đến khi Dung Dữ buông cậu ra, cho phép cậu đi hội hợp cùng với đám người Tề Triết, đầu óc cậu vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, hai chân phát run, dựa vào tường lảo đảo bước xuống cầu thang.
Sau khi xuống tầng, bị gió đêm mát lạnh thổi qua, Thời Vọng mới tỉnh táo trở lại, lập tức cảm thấy hối hận không ngừng, cảm giác trên mặt đen như đáy nồi.
Thời Vọng ơi là Thời Vọng, sao mày có thể sa đọa như thế chứ! Người ta hù dọa vài câu đã sợ hãi thành cái dạng kia, về sau làm sao mà đứng trước mặt vợ lập quy củ, chấn phu cương! Mày sợ hãi đến mức này, còn muốn làm công? Thôi nằm mơ đi!
Thời Vọng vô cùng đau đớn tự mắng mình một trận, hạ quyết tâm, lần sau tuyệt đối không thể yếu thế trước mặt Dung Dữ nữa, cậu chính là đàn ông đó!
"Đúng rồi, bảo bối, còn có chuyện này."
Dung Dữ bỗng nhiên lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh cậu, bất ngờ lên tiếng.
Trong nháy mắt, hai chân Thời Vọng mềm nhũn, xuýt chút nữa là quỳ xuống, "A? Sao, có chuyện gì, ngài nói đi?"
Dung Dữ kì quái nhìn cậu một cái, "Sao bỗng nhiên lại kêu 'ngài', khách khí như vậy."
Anh đưa qua một chiếc túi quà màu đen, "Ta đã chuẩn bị quần lót cho em rồi, tìm một chỗ nào đó mặc vào đi, em không mặc chắc hẳn là không thoải mái."
"Được, ĐƯỢC RỒI, cảm ơn..."
Đến lúc này, Thời Vọng đã bị dọa đến mức hoàn toàn quên mất quần lót của mình là bị ai xé nát.
Cậu tìm một phòng kí túc xá trống mặc quần lót vào, sau đó mới đi cùng Dung Dữ đến nhà ăn bên kia. Đi chưa được bao lâu đã gặp được mấy người Tề Triết đi tới bên này, Thời Vọng nhanh chân chạy tới đón, "Thế nào, các anh không sao chứ?"
Trên quần áo của Tề Triết đều là máu cùng dịch nhầy của lũ nhện, Thời Vọng không nhìn ra được anh có bị thương hay không, nhưng Tề Triết trầm ổn gật đầu, ý tứ là bản thân rất ổn, không có việc gì.
Lục Dư Tinh chen miệng vào nói: "Tôi không sao, Tề Triết bị một con nhện đâm vào cánh tay."
Sắc mặt Tề Triết vẫn như thường, "Con nhện không có độc, không đáng ngại."
"Dù vậy cũng không được, đến phòng y tế đi, tôi băng bó cho anh một chút." Thời Vọng vừa nói vừa vô thức nhìn tới điểm số của hai người.
Tề Triết là 100 tròn, Lục Dư Tinh là 88, nhưng thật ra cũng rất may mắn*.
Lục Dư Tinh thì không tính, nhưng mà Tề Triết cũng thật là lợi hại, Thời Vọng cậu dựa vào súng ngắm mới có thể kiếm được 11 điểm, mà Tề Triết chỉ dựa vào thực lực đã có thể kiếm được 20 điểm.
Thời Vọng ngưỡng mộ anh từ tận đáy lòng, thậm chí còn muốn hỏi một chút về bí quyết luyện tập của Tề Triết, rốt cuộc là rèn luyện như thế nào mà chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã có thể lợi hại đến như vậy.
Khi quay đầu lại, cậu mới nhận ra có một bóng người bé xíu ở phía sau lưng Lục Dư Tinh, nhìn kĩ thì giống như chính là cậu bé yên lặng không nói trong phòng thi ngày hôm đó.
Thời Vọng sửng sốt, "Sao các cậu lại mang trẻ con lên đây?"
Lục Dư Tinh dí sát người về phía Thời Vọng, giống như đang lo lắng cho đứa nhỏ, hạ nhẹ giọng nói, "Là Thế này... Khi đó cậu còn đang phát sốt trong phòng y tế nên không biết, cha của tên nhóc này, từ sau bài thi thứ 2 vẫn chưa trở về..."
Trái tim Thời Vọng lập tức trùng xuống, cậu đương nhiên là hiểu rõ vì sao cha đứa nhóc vẫn chưa trở về, có lẽ, không, rất có khả năng là anh ta đã chết trong bài thi, cho nên mới không thể thực hiện được lời hứa.
Thời Vọng nhìn cậu nhóc, lại nhìn sang Lục Dư Tinh nói: "Chúng ta mang theo cậu nhóc đi cùng đi, nếu để nó một mình thì cũng khó sống."
Lục Dư Tinh gật đầu, lại vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, "Lại đây nào Thành Thành, đây là anh Thời Vọng, lúc trước đã từng gặp ở trong phòng học đấy."
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen láy gần như không có tia sáng, thoạt trông rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng có chút buồn bã dị thường.
Cậu bé nhẹ giọng nói: "Chào anh."
Lục Dư Tinh lại nói: "Tốt lắm, trời đã tối rồi, chú Lục đưa con đi ăn cơm."
Thời Vọng: "??? Dựa vào đâu mà tôi là anh mà cậu lại là chú, giống như là cậu đang lợi dụng tôi ấy?"
Lục Dư Tinh vuốt mái tóc dài chấm vai của cậu ta, đuôi mắt hơi nhếch lên, ranh mãnh nói: "Tôi lớn hơn cậu, hẳn là nên chiếm chút tiện nghi bối phận chứ nhỉ, không phải sao?"
Thời Vọng: "......"
Cậu lớn hơn tôi? Thời điểm anh cậu còn đang tán gái trong trường đại học, cậu còn chưa bước tới cửa luân hồi đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT