Số 3 là cái người mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt kia, là dân văn phòng thân hình có chút gầy yếu, hắn lúc này hoàn toàn giống như con thỏ sợ sệt, sắp bị dọa cho vỡ mật rồi.

Thậm chí hắn ta còn không dám nhìn thẳng vào mặt đám thiếu niên đầu thỏ đó, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh, cánh môi run run như đang nói cái gì đó, nhưng căn bản là nghe không rõ lắm.

Có lẽ cái chết của bác gái vừa rồi đã kích thích đến hắn, làm tinh thần của hắn hoàn toàn hỏng mất.

Thời Vọng lại không có cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể đứng phía sau lo lắng suông, thực tế mà nói thì cậu cũng không biết hung thủ giết thỏ năm là ai, ngay cả cơ hội liều chết nhắc nhở cũng không có.

Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, Lục Dư Tinh vẫn luôn giữ im lặng, cậu ta khoanh tay đứng ở một góc không người, nhìn bức tranh và đề bài trên bảng đen giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Qua hơn một phút, cậu ta bỗng nhiên đi đến bên cạnh Thời Vọng, thấp giọng nói:" Tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì sao bài thi này lại là câu hỏi điền vào chỗ trống vậy?"

Thời Vọng sửng sốt, mơ hồ không hiểu cậu ta đang muốn nói gì, " Ở trên tờ giấy báo thi chính là viết như vậy mà?"

"Không, ý tôi là đề bài càng là loại bài lựa chọn thì các lựa chọn đều được đặt ngay trước mắt."

Lục Dư Tinh nhíu mày, giống như cũng không quá chắc chắn, "Nếu là câu hỏi điền vào chỗ trống, thì đáp án kia hẳn là không nên có giới hạn ở mấy cái lựa chọn, nhưng mà, bây giờ tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là cảm thấy điểm này thật đáng nghi, tiếp theo đến lượt cậu, cho nên tôi đem suy nghĩ của mình nói trước cho cậu, tôi cảm thấy khả năng cao là chúng ra đã rơi vào một bẫy rập logic nào đấy rồi, đến lượt cậu đấy."

Thời Vọng giống như thông suốt được điều gì, vừa định nói thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng giám thị quan gõ gõ lên đồng hồ cát trên bục giảng, "Còn 20s nữa nha, bạn học, hãy nắm chặt thời gian trả lời bài."

Gã nhân viên văn phòng dùng sức bưng kín đầu, lo lắng nắm chặt tóc, biểu tình trên mặt gần như vặn vẹo, ánh mắt hắn vô thần, không ngừng lẩm bẩm tự nói: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết,...."

"Năm, bốn, ba,... " Giám thị quan nhìn hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát rơi xuống, lại liếc mắt nhìn đồng hồ của gã nhân viên văn phòng, trên mặt hiển thị con số 40.

"Xem ra ngài chỉ có thể bị loại trừ thôi nha ~" Giám thị quan cầm lấy cây gậy chống dựa trên bục giảng, tùy tiện khuơ một cái, gậy chống ngay lập tức biến thành một thanh kiếm kiểu Tây lấp lánh ánh bạc.

Hắn giơ kiếm lên, nhẹ nhàng bâng quơ liền phải chém đầu gã nhân viên văn phòng!

Đúng lúc này, bỗng nhiên.... Đoàng!!!

Trong phòng học bỗng nhiên nổ ra một tiếng súng thật lớn, một viên đạn 5.6mm làm bằng đồng thau xuyên qua gáy của gã nhân viên văn phòng, xuyên hết mức ra phía trước, 'bang' một tiếng đâm vào vách tường, đem theo một bông hoa máu.

Gã nhân viên văn phòng trợn mắt lên, tê liệt ngã xuống đất, đã chết.

Giám thị quan ngẩn người, buông thanh trường kiếm trong tay xuống.

Mọi người ồ lên, Thời Vọng khó tin quay đầu chuẩn xác như thể biết trước, ở đây chỉ có anh ta có súng, nhưng vì cái gì mà anh lại nổ súng?!

Nhưng vẻ mặt Tề Triết cũng ủ dột nhìn về nơi khác, Thời Vọng nương theo ánh mắt anh nhìn tới, liền thấy Nghiêm Đình mang theo mùi thuốc súng tùy ý cất súng lục, rồi cắm vũ khí vào bên hông.

Thời Vọng kinh ngạc nói: " Anh, Anh làm sao mà... "

"Hả, cái súng này sao? Đây là tôi lấy từ trong tay cảnh sát kia từ màn chơi thứ nhất."

Thời Vọng nổi trận lôi đình, "Tôi hỏi anh vì sao lại giết hắn?!"

Nghiêm Đình buông tay, nói một cách hiển nhiên: "Dù sao hắn cũng chết chắc rồi, không bằng tạo thêm chút giá trị nho nhỏ."

Hắn đi bộ đến bên cạnh thi thể gã nhân viên văn phòng, xách cánh tay phải của hắn lên, nhìn vào mắt giám thị quan, "Này xem như chiến lợi phẩm của tôi nhé?"

Mặt nạ trên mặt giám thị quan đổi thành một bộ mặt vô biểu tình, trầm mặc nhìn chằm chằm Nghiêm Đình vài giây, sau đó lại biến trở về vẻ mặt tươi cười vốn có, mờ ám ẩn ý nói: "Đương nhiên rồi, thợ săn tiên sinh."

Thời Vọng theo bản năng lặp lại cái xưng hô kia, "Thợ săn?"

"Xem ra là các ngươi còn chưa biết, chỉ cần giết chết 10 người trở lên, là có thể mở khóa danh hiệu này."

Nghiêm Đình cũng không quay đầu lại đùa nghịch đồng hồ của gã nhân viên văn phòng, không biết ấn xuống cái gì, điển số trên đồng hồ bỗng nhiên nhanh chóng giảm bớt, mà con số trên đồng hồ của Nghiêm Đình lại theo đó tăng lên, thật nhanh, toàn bộ 40 điểm kia liền được cộng thêm vào điểm của hắn, biến thành 170.

Hắn buông tay ra, giống như ném đi một đống rác, tùy ý ném cỗ thi thể này sang một bên, lười biếng nói:

"Thợ săn ấy, có hai đặc quyền, cái thứ nhất là có thể thông qua đồng hồ xem xét tư liệu của người chơi, cái thứ hai tôi khá là thích, chỉ cần tự tay giết chết con mồi, là có thể cướp lấy điểm của hắn, thật tiện lợi phải không?"

Thời Vọng hung dữ nhìn hắn chằn chằm, "Đồ điên!"

Không chỉ mắng hắn, còn mắng cả Thần Sáng Thế nào đó sáng tạo ra cái quy tắc biến thái này.

Nghiêm Đình lại không hề tức giận, còn cười ha hả tiến về phía cậu, "Tôi đã đem con át chủ bài lợi hại nhất lật ra cho cậu xem rồi, coi như báo đáp, hôn ca ca một cái chứ?"

Thời Vọng thẹn quá hóa giận, còn chưa nói lời nào, Nghiêm Đình bỗng nhiên dừng chân, sắc mặt khẽ biến, thậm chí còn lùi ra sau một bước.

Khi hắn mới 13 tuổi lúc vừa vào hắc bang, mười mấy năm lăn lê bò lết trong cái thế giới tàn khốc mũi đao nhuốm máu, không ít lần tìm được đường sống trong cõi chết khiến cho Nghiêm Đình cực kì nhạy cảm đối với nguy hiểm.

Diện mạo của người đàn ông đứng sau Thời Vọng cực kì xinh đẹp, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng đôi mắt sắc bén kia chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một lần đã khiến cho cả người hắn vô hình chung sinh ra một loại cảm giác trái tim bị rắn độc siết chặt, tưởng chừng nếu như không quỳ gối xin tha liền sẽ bị siết nát trái tim.

Nghiêm Đình ra vẻ trấn định, một bên lui về phía sau, một bên mỉa mai cười nói: "Ha ha, tôi cũng không biết cậu đã có chủ, xin lỗi nhé."

Thời Vọng cảm thấy không thể hiểu được, không biết làm sao tên ác ôn lưu manh này bỗng nhiên khởi phát đạo đức, cậu quay đầu lại liếc Dung Dữ một cái, Dung Dữ cũng cúi đầu ôn nhu nhìn cậu, "Làm sao vậy, bảo bối?"

"Không có gì." Thời Vọng không có tâm tư đi rối rắm mấy việc đó, bởi vì rất nhanh sẽ đến lượt cậu trả lời câu hỏi, cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy người chết, thầm nghĩ sẽ đem bài thi này dừng trên người mình.

Nhưng, cậu như nào sẽ mệt mỏi như vậy chứ, mệt đến nỗi không mở nổi mắt, các dây thần kinh đang kêu gào muốn ngủ.

Thời Vọng dùng sức lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo một chút, nhấc chân bước tới bục giảng đằng kia, bỗng nhiên bắp chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lao về phía trước.

Dung Dữ kịp thời ôm lấy eo cậu, thuận thế hôn một cái lên vành tai cậu, dùng âm thanh chỉ có cậu mới nghe thấy cười nhẹ nói: "Ta thấy hiệu lực của thuốc cũng nên bắt đầu có tác dụng rồi, buồn ngủ rồi sao?"

"Cái gì?!"

Đôi mắt Thời Vọng đột nhiên trợn tròn, là ly sữa bò cậu uống trước khi bắt đầu bài thi sao?!"

"Anh! Anh đã bỏ gì vào bên trong rồi?!"

Những người khác đều nhìn về phía này, Dung Dữ chỉ cười cười mà không nói, nhưng chính Thời Vọng cũng hiểu rõ, tám phần là mấy thứ linh tinh như thuốc ngủ an thần.

"Cút đi!" Thời Vọng ra sức thoát khỏi kiềm chế của Dung Dữ, dựa vào vách tường thở dốc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, "Anh... Cái đồ khốn nạn!"

Như thế nào mà cậu lại bị lừa cơ chứ, cho dù hằng ngày Dung Dữ đối với cậu bao nhiêu ôn nhu, cẩn thận dốc lòng chiếu cố cậu đến mức nào, nhưng dựa vào lập trường riêng mà nói thì rõ ràng cậu và Dung Dữ là kẻ địch, Dung Dữ khẳng định là sẽ không từ thủ đoạn tiêu trừ hết bốn cái mạng còn lại của cậu, nhưng chính cậu lại không đề phòng anh một chút nào.

Tề Triết đang đề phòng Nghiêm Đình, không tiện rời đi, cho nên Lục Dư Tinh đã đi tới, "Nói cái gì vậy? Các anh lại cãi nhau à?"

Dung Dữ xoa đầu Thời Vọng, mỉm cười nói: "Em ấy sinh bệnh, ở bên ta hay giận dỗi."

"Bị bệnh sao? Có phải phát sốt rồi không?"

Thời Vọng lắc lắc đầu, hiện tại cậu mệt cực kì, dù là tự hỏi vẫn bị chậm nửa nhịp.

Chỉ sợ cái này chính là mục đích của Dung Dữ, anh muốn cho cậu không cách nào suy luận một cách bình thường, để cậu thua trận này.

Thật đê tiện!

Thời Vọng liếc mắt nhìn lên, đưa tay về phía Lục Dư Tinh, "Cậu còn mang theo thanh đao kia chứ, cho tôi mượn."

"Có mang theo..." Lục Dư Tinh không hiểu gì, rút cây đao hồ điệp màu đen từ trong cổ tay áo ra đưa cho cậu, " Nhưng mà cậu muốn làm gì?"

Thời Vọng không nói gì, cậu vội vàng nhận lấy thanh đao, vén tay áo lên lộ cả cánh tay, không chút do dự hung hăng cắt một đao lên cánh tay mình!

Lưỡi đao sắc bén cứa vào da thịt, máu tươi tức khắc hiện ra, chảy giàn giụa trên làn da, dọc theo khuỷu tay nhỏ từng giọt trên sàn nhà.

Đau đớn bén nhọn nháy mắt đánh tan cơn buồn ngủ, đại não bị bắt phải tỉnh táo trở lại, hai bên thái dương Thời Vọng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng vì đau đớn, đôi mắt hắc bạch phân minh lại giống như hàn tinh*, sắc bén nhìn chằm chằm Dung Dữ.

*Hàn tinh: hành tinh lạnh lẽo

Cậu cắn chặt răng, tàn nhẫn cười rộ lên, thế nào, nếu anh đã muốn chơi như vậy, thì chúng ta chân chính cùng chơi một trận!

- -------------------------

Tiểu Linh: Tui năng suất quá trời.

Hết cháp 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play