"Nô vừa mới đi qua Lạc Nhạn hẻm, liền nghe thấy nhóm láng giềng đó đang mắng Tạ Y, la hét ầm ĩ muốn đem hắn đuổi đi!" Tiểu Bình sắc mặt kích động miêu tả sinh động như thật đám láng giềng kia, vốn tưởng rằng Nhan Tễ Nguyệt sau khi nghe được chuyện này tâm tình sẽ rất tốt, nhưng Nhan Tễ Nguyệt không những không vui, ngược lại còn nhíu chặt mi.
"Bọn họ sao lại biết chuyện này? Không phải đã nói chuyện này không được để lộ sao?" Nhan Tễ Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tiểu Bình.
Tiểu Bình vội vàng lắc đầu: "Thiếu gia ta tuyệt không dám làm trái ý ngài, chuyện này xác thật chỉ nói cho thiếu phu nhân, ta còn cố ý cho tiểu người hầu kia xâu tiền, huống hồ nháo lớn như vậy, chủ nhà nhất định sẽ điều tra, hắn hẳn là sẽ không ngốc đến mức đi đâu cũng nói cho người ta biết mới đúng!"
"Vậy tại sao lại nháo lớn đến mức hàng xóm láng giềng đều biết? Quyện Thành lớn như vậy, mấy tên lưỡi dài đó không một ai kín miệng, để mọi người biết được nàng về sau sao còn ngẩng đầu được!" Nhan Tễ Nguyệt nắm chặt tay.
"Không chừng không chừng là bị ai nghe trộm được, cho nên mới bị truyền ra ngoài." Tiểu Bình nói ra khả năng duy nhất.
Nhan Tễ Nguyệt hít sâu một hơi, hỏi: "Chuyện đã nháo lớn như vậy, Tô Mộ nàng, có chịu đuổi Tạ Y đi không?"
Tiểu Bình lắc đầu: "Nghe nói thiếu phu nhân vẫn luôn bênh vực tiện nhân kia, nhất quyết không chịu đem hắn đuổi đi, Tạ Y hắn hiện tại còn ở trong nhà thiếu phu nhân yên tâm thoải mái ở."
"Tiện nhân!" Nhan Tễ Nguyệt trong lòng phẫn hận kích động: "Tô Mộ vì hắn chịu nhiều khuất nhục như vậy, nếu hắn thật sự yêu nàng, nên tự mình rời đi mới đúng."
"Còn không phải sao, hắn nên tự giác một chút, bản thân cút trở về Đại Mạc đi, đừng bá chiếm thiếu phu nhân." Tiểu Bình phụ họa nói, nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ hắn.
Một nam tử, đời này có thể có nữ nhân giữ gìn yêu thương chính mình như thế, dù cho có làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đời này cũng coi như là đáng giá.
So với những người khác sau khi gả chồng, phải giặt quần áo nấu cơm sinh con, còn phải ứng phó công công (cha chồng) làm khó dễ, đề phòng thê chủ nạp hầu từ từ cùng với một loạt sinh hoạt khó khăn sau khi kết hôn, Tạ Y có nhân sinh tốt như vậy mới thật sự làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Có nam tử nào không hy vọng được thê chủ nâng niu trong lòng bàn tay cả đời che chở, nhưng trên đời này lại có nữ nhân nào làm được đâu?
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Tô Mộ có bộ dáng đẹp cực kỳ, so với nam tử còn đẹp hơn, nhưng lại không phát hiện ra, nhân phẩm của Tô Mộ cũng đáng giá dựa vào.
Lại nói tiếp, thời điểm trước mà nàng ở Nhan gia làm tiểu quản sự, bởi vì bộ dáng tính cách tốt, mà trêu chọc không ít nam nhân xuân tâm nhộn nhạo, khăn tay túi tiền gì đó nhận không biết bao nhiêu.
Sau này Tô Mộ cùng thiếu gia thành hôn, cho dù thiếu gia xui khiến hạ nhân làm khó dễ nàng, nàng cũng không có giận chó đánh mèo lên người khác, ôn hòa đãi nhân, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lúc ấy Tiểu Bình chỉ cảm thấy Tô Mộ yếu đuối, uổng có một bộ túi da tốt như vậy, hiện tại ngẫm lại, Tô Mộ thật là cho thiếu gia thể diện cùng tôn trọng, đáng tiếc thiếu gia không hiểu, thế cho nên Tô Mộ đã chịu đựng đến cực điểm, một đôi bích nhân thành oán ngẫu, rốt cuộc nhịn không nổi đưa ra thư hòa li.
"Nô nghe những nhóm láng giềng ở Lạc Nhạn hẻm đó nói, nếu hôm nay thiếu phu nhân không đuổi Tạ Y đi, Dương thúc sẽ không cho Thiếu phu nhân ngài thuê phòng ở nữa, ngài nói xem, thiếu phu nhân có thể hay không sẽ mang theo Tạ Y rời khỏi Quyện Thành a?" Tiểu Bình thấp thỏm nói ra ý nghĩ của mình.
Nếu mang theo Tạ Y rời khỏi nơi này, đi đến nơi ai cũng không quen biết bọn họ, như vậy đâu có ai biết trên người Tạ Y lạc tự
"Câm miệng! Không có chuyện đó đâu!" Tiểu Bình nói một câu làm trái tim Nhan Tễ Nguyệt chợt co chặt, một cảm giác bất an mãnh liệt nảy lên trong lòng.
người phải đi là Tạ Y, không phải Tô Mộ, nàng không thể đi, nàng đi rồi hắn phải làm sao bây giờ? Không được, không thể được, chân trời góc biển hắn cũng phải đi theo nàng.
Ánh mắt Nhan Tễ Nguyệt trầm xuống, muốn đi về hướng tới Lạc Nhạn hẻm.
"Thiếu gia, ngài có lệnh hôm nay không thể rời khỏi nơi này, thuyền hoa một lát nữa sẽ tới, ngài đi rồi, nô phải giải thích như thế nào với chủ quân bây giờ." Lăng Hoa ôm lấy Nhan Tễ Nguyệt.
Nhan Tễ Nguyệt mặt mày lạnh nhạt như băng tuyết: "Tùy ngươi muốn giải thích như thế nào, nói cho cha ta biết, không cần phí tâm tư, ta sẽ không tái giá."
Lăng Hoa cười nhạo một tiếng: "Thiếu gia không tái giá chẳng lẽ ngài muốn ở lại Nhan gia cả đời không thành hôn? Từ xưa đến nay, nam tử gả chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngài như vậy sẽ chỉ làm Nhan gia bị người ta nhạo báng, làm chủ quân và tiểu thư hổ thẹn."
Nhan Tễ Nguyệt quay đầu lại trên dưới đánh giá hắn một hồi, lạnh lùng cười nói: "Như thế nào, đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi. Ta xác thật cùng Tô Mộ hòa li không sai, còn không tới phiên ngươi cưỡi trên đầu ta, nếu không vị trí thiếu gia này, ngươi tới ngồi luôn đi?"
Lăng Hoa lập tức cúi đầu: "Nô không có ý đó, chỉ là hy vọng thiếu gia có thể vì lo lắng suy xét cho Nhan gia."
đáy mắt Nhan Tễ Nguyệt tất cả đều là chán ghét: "Một tên nô tài, lại dám đào bới tâm tới chủ tử, ngu xuẩn! nô tài thì nên làm tốt chuyện của nô tài, việc của chủ nhân không tới phiên tiện nhân như ngươi xen mồm vào."
Hắn nhịn xuống dục vọng muốn động thủ đánh người, phất tay áo rời đi.
Nhan Tễ Nguyệt biết từ khi tin tức hắn hòa li công khai, toàn phủ trên dưới đều đang chê cười hắn, cho dù mặt ngoài vẫn cung cung kính kính hắn như cũ, nhưng sau lưng đều nghị luận hắn rốt cuộc không gả dược cho người trong sạch, đã từng không ai bì nổi, hiện giờ lưu lạc đến kết cục bị nữ nhân kén cá chọn canh.
Hiện tại ngay cả Lăng Hoa bên người cha, cũng dám trước mặt mọi người quản thúc hắn.
Giờ khắc này Nhan Tễ Nguyệt rốt cuộc cảm nhận được lúc trước Tô Mộ đã khổ sở chịu khuất nhục như thế nào, thì ra là cảm giác giống như bị kim đâm nhau. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng có thân phận thiếu gia, nhưng Tô Mộ thì sao? Nàng cái gì cũng không có, ở nơi hắn không thấy được, bao nhiêu người chỉ vào nàng mà mắng.
Hối hận như làn nước đắng bao phủ lấy hắn, từng chút một gặm nát trái tim hắn.
"Thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?" Tiểu Bình đi theo phía sau Nhan Tễ Nguyệt.
"Lạc Nhạn hẻm."
Tô Mộ mang theo Lâm tú tài phu lang vội vàng chạy về nhà.
"Mộ tỷ tỷ!" Tạ Y một mình ngồi trên ngạch cửa, ánh mắt thất thần không tiêu cự nhìn chằm chằm ngoài cửa, cho đến khi Tô Mộ đẩy của bước vào, Tạ Y tựa như một con cún nhỏ chờ đợi chủ nhân trở về nhà,vui mừng chạy ra chào đón.
"Ta đây." Tô Mộ xoa xoa đầu của hắn.
Tạ Y nhào vào trong lòng ngực nàng, cằm tựa vào vai nàng, thoải mái cọ cọ.
Băn khoăn việc phía sau còn có người, Tô Mộ đem tay hắn đang vắt bên hông nàng cầm xuống dưới: "Tiểu Y, ta còn mang theo một người trở về."
"Ai nha?" Tạ Y nhìn qua phía sau, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngỏm.
"Đừng sợ, hắn tới để giúp ngươi." Tô Mộ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, cho rằng hắn nhớ tới bản thân đã từng ở trong nhà Lý tú tài khi đã chịu những người đó tra tấn mà sinh ra sợ hãi.
Nhưng nàng không phát hiện ra, cất giấu bên dưới khuôn mặt tái nhợ đó, chính là ánh mắt độc địa của Tạ Y.
Lý chủ quân nhìn về phía Tạ Y ánh mắt cũng thập phần không tốt, thật không nghĩ tới cái tiểu tiện nhân này thủ đoạn lại cao như thế, trên người đều bị đóng dấu, vẫn được nữ nhân cam tâm tình nguyện vì hắn trả giá, sớm biết trước như vậy bản thân mình không nên bị ghen ghét choáng váng đầu óc, làm ra chuyện lỗ mãng này.
Hắn nên tùy tiện dùng cái mưu kế, bôi nhọ hắn cướp chồng cũng được, trộm tiền cũng được, trực tiếp đánh chết, cũng không tới mức có ngày hôm nay.
Tô Mộ cũng không biết này hai nam nhân giờ phút này nhớ nhung suy nghĩ những gì, nàng triệu tập láng giềng chung quanh, để Lý tú tài phu lang trước mặt mọi người làm sáng tỏ hắn không có đóng dấu trên người Tạ Y.
Dù sao cũng là phu lang tú tài, lời hắn nói vẫn có người tin.
Nhưng Dương thúc lại không muốn chuyện này kết thúc như vậy, hiện tại một điều nhịn chín điều lành, về sau Tiểu Hạnh vẫn có thể gả đi được.
Vì thế hắn đi đến bên cạnh Vương thúc, lén lút nói thầm bên tai hắn: " Lý chủ quân này thật đúng là hết nói, ai không biết hắn mang tiếng đanh đá, Lý tú tài bởi vì thế lực nhà mẹ đẻ hắn nên mấy năm nay vẫn luôn không dám nạp hầu, nhưng ngươi nhìn hồ ly tinh Tạ Y kia đi, ở trong nhà Lý tú tài hầu hạ hơn nửa năm, nàng không động tâm mới là lạ."
Vương thúc vừa nghe vừa gật gù đồng ý.
Đúng lúc này, trong đám người có người nói: "Nếu Lý chủ quân đã làm sáng tỏ, chúng ta giải tán đi."
"Giải tán cái gì!" Vương thúc lên tiếng nói, nghi hoặc nhìn Lý tú tài phu lang: "Ngươi nói không bị đóng dấu thì chính là không có?"
Tạ Y hoa dung nguyệt mạo như thế ở trong nhà Lý tú tài hầu hạ lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm nữ chủ nhân động tâm, cho nên bị đóng dấu cũng không phải là không có khả năng. Mà Lý chủ quân sở dĩ nguyện ý tới làm sáng tỏ còn không phải do sợ to chuyện, liên luỵ thanh danh chính mình sao.
Nghĩ vậy Vương thúc càng không thể buông tha cho Tạ Y, hắn đi đến chỗ Tạ Y định kéo tay áo hắn ra, may mắn Tạ Y trốn nhanh, chạy tới phía sau Tô Mộ.
"Ngươi muốn làm gì?" Tô Mộ che trước người Tạ Y.
Vương thúc cười: "Nói dối, muốn chứng minh Tạ Y trong sạch thì phương pháp tốt nhất chính là để hắn cởi quần áo kiểm tra một chút."
"Sao có thể như vậy? Tạ Y là nam nhi thanh thanh bạch bạch sao có thể để cho các ngươi làm nhục trước mặt mọi người."
"Chuyện này sao có thể nói là nhục nhã? Tô nha đầu ngươi cũng đừng nóng giận, ta cũng không phải không muốn nói lý với người, cũng sẽ không để Tạ Y cởi quần áo trước mặt mọi người, mà là để hắn vào nhà làm Dương thúc kiểm tra kiểm tra, cũng làm cho mấy người chúng ta yên tâm." Nói xong, Vương thúc quay mặt về phía mọi người nói: "Nói đến cùng chúng ta cũng chỉ là nghĩ cho tương lai về sau của nhi tử mình, có một số việc vẫn nên xác nhận một chút mới tốt."
Nhắc tới đến tương lai của nhi tử mình, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thế nhưng cũng không hề phản bác.
"Vương thúc nói cũng có lý a."
"Đúng vậy, đúng vậy, vạn nhất chuyện của Tạ Y là sự thật, con thứ hai nhà ta lập tức phải nghị thân."
"Nói có đạo lý, vẫn là phải xác nhận một chút mới được, nếu cuối cùng Dương thúc kiểm tra không có lạc tự, chúng ta liền cùng Tạ Y nói lời xin lỗi."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, thế nhưng tất cả đều bắt đầu tán đồng muốn Tạ Y nghiệm thân.
"Tô cô nương, bây giờ phải làm sao mới được?" Lý tú tài phu lang nhìn cảnh tượng trước mắt, đã sợ tới mức không biết nên làm như thế nào.
"Đám nam nhân thô bỉ, làm ra chuyện không thể chấp nhận được như thế." Đám người phía sau đột nhiên thốt ra một tiếng châm chọc.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía sau, một bộ bạch y xuất trần, tơ lụa thượng hạn ở trong một đám người áo quần vải thô có vẻ vô cùng nổi bật, dung mạo ưu việt, da thịt nhuyễn ngọc nõn nà ở giữa một đám nam nhân trung niên đã hoa tàn ít bướm càng giống một gốc cây diễm dật hương dung đồ mi chi hoa.
"Nhan Tễ Nguyệt thế mà lại là hắn!"
"Hắn trở về tìm Tô Mộ? Không phải đã hòa li rồi sao?"
Mọi người kinh ngạc vô cùng, Dương thúc càng trừng lớn hai mắt.
Nhan Tễ Nguyệt xuyên qua mọi người tới bên người Tô Mộ: "Thê_, A Mộ."
Nghe thấy xưng hô này, Tô Mộ nhẹ nhàng nhăn mày lại, nhưng trước mắt không phải chú ý cái này điểm thời điểm.
"Ngươi tới làm cái gì?" Nàng hỏi.
"Tới giúp ngươi a." Nhan Tễ Nguyệt tiến lên một bước, từ lần từ biệt trước hắn cuối cùng lại một lần cùng nàng sóng vai, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, tựa như vùng đất khô cạn bị nứt toát rốt cuộc cũng được chăm bón, giống như chết đói hút hương thơm trên người nàng lấp đầy trái tim trống rỗng.
Tô Mộ không tin, người xung quanh lại càng không tin.
Ai không biết Tô Mộ trước kia ở rể bị Nhan gia đại thiếu gia đại náo một hồi, hiện giờ lại vội vàng hò li, không nghĩ cũng biết là hôn nhân bất hạnh.
Hiện giờ không tìm đến làm phiền Tô Mộ, không bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, hắn sao có thể tới giúp Tô Mộ.
"Nhan đại thiếu gia cũng thật quá phô trương rồi, đây là chuyện riêng của Lạc Nhạn chúng ta, đâu có liên quan gì đến ngươi." Dương thúc sâu kín mở miệng.
Đôi mắt phượng của Nhan Tễ Nguyệt tràn ra một tia khinh mạn ý cười: "Thật đúng là không liên quan đến ta, nhưng ta không quen nhìn các ngươi tụ tập ỷ thế hiếp người."
"Ỷ thế hiếp người? Chúng ta chỉ muốn kiểm tra xem thân thể Tạ Y có trong sạch hay không, thế này cũng kêu ỷ thế hiếp người?"
"Tạ Y thanh thanh bạch bạch, dựa vào đâu chỉ vì một lời đồn đãi mà các ngươi tuỳ tiện bắt người khác cởi quần áo? Không cởi quần áo thì sẽ không chứng minh được bản thân trong sạch?" Nhan Tễ Nguyệt chậm rì rì liếc nhìn Dương thúc, đuôi mắt hẹp dài híp lại: "Ha, ta cũng từng nghe nói Lâm Tiểu Hạnh nhà ngươi hình như cũng không phải là người trong sạch, mấy ngày này tránh ở trong nhà không ra khỏi cửa, không phải bởi vì bị thương, mà là đẻ non, ở trong nhà dưỡng thân thể."
"Ngươi —— ngươi nói hươu nói vượn!" Dương thúc nhất thời giận không chịu nổi liền nhào về phía Nhan Tễ Nguyệt.
"Dương thúc đừng, đừng kích động!" Mọi người vội vàng đem hắn giữ chặt, ai cũng biết Nhan thiếu gia có quyền thế, bọn họ không thể trêu vào.
Dương thúc tránh thoát không được, chỉ có thể kích động mà rống giận: "Nhi tử ta thanh thanh bạch bạch chưa bao giờ cùng nữ tử dây dưa không rõ, ngươi sao có thể ngậm máu phun người."
"Ha? Thật sự là ngậm máu phun người?" Nhan Tễ Nguyệt đắc ý cong cong khóe môi.
Dương thúc mặt mày đỏ bừng gào rống nói: "Ngươi không có chứng cứ! Ngươi bôi nhọ!"
Nhan Tễ Nguyệt ngạo mạn cười cười: "Vậy ngươi có chứng cứ chứng minh lời ta nói là giả sao? Ngươi nói hài tử ngươi trong sạch vậy người có thể chứng minh là thật vậy không? Không bằng cũng lột quần áo hắn để mọi người kiểm tra một chút."
"Ngươi ——"
"Nếu muốn hất một bát nước bẩn lên người nam tử thì vô cùng dễ dàng, chỉ cần một người tung tin, lời đồn đãi về chính mình sẽ nhanh chóng lan khắp toàn thành, cho dù ngươi cố làm sáng tỏ người khác cũng sẽ không tin tưởng, Lý chủ quân đã nói rồi Tạ Y là người trong sạch, mọi người lại muốn bức bách hắn lần nữa, chẳng lẽ các ngươi muốn Tạ Y lấy cái chết mới có thể chứng minh sự trong sạch của chính mình sao?" Tô Mộ thừa cơ nói. Mọi người á khẩu không trả lời được.
"Dương thúc, chúng ta trở về thôi." Vương thúc khuyên nhủ.
Dương thúc oán hận nhìn về phía Nhan Tễ Nguyệt cùng Tạ Y, phẫn hận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, lại phải ép nhịn xuống, sự trong sạch của nhi tử mình đã bị huỷ hoại.
Mọi người cuối cùng cũng rời đi, phong ba bão táp rốt cuộc cũng qua đi.
Mắt thấy sự tình bình ổn, Lý chủ quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người rời đi
Trong khoảnh khắc sân viện trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
"Cảm ơn." Tô Mộ rũ nhẹ mí mắt, thấp giọng nói.
"Giữa chúng ta còn phải dùng mấy lời khách sáo này sao?" Khóe môi Nhan Tễ Nguyệt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn vươn tay, thử thăm dò muốn kéo nàng, lại bị Tô Mộ tránh thoát.
Nhan Tễ Nguyệt chua xót cười cười: "Ta nghe Tiểu Bình nói, Lạc Nhạn hẻm nháo rất lớn, sau khi nghe ngóng mới biết được là chuyện này, lòng ta tưởng chuyện này nếu không thể giải quyết, danh dự của ngươi chắc chắn bị hao tổn, cho nên ta tới đây rồi thấy ngươi không có việc gì, ta cũng an tâm rồi."
"Ây da thiếu phu nhân, thiếu gia nhà ta vừa nghe thấy đám láng giềng nhóm kia bàn tán về ngươi phê bình ngươi, có làm trái lệnh chủ quân cũng muốn tới chỗ này giúp ngươi. Thiếu gia nói ngươi hiện giờ chuẩn bị khảo thí, thanh danh trong sạch làm rất quan trọng, cho nên không màng tất cả tới đây gặp ngươi." Tiểu Bình nói.
- -----------
chương này còn 1 phần nữa nha
lặn hơi bị lâu xl mng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT