Đồ ăn đã sắp hết, Bùi Yến đã ăn xong rồi nhưng thức ăn trên tay Trịnh Lam lại giống như chưa từng được đụng đến vậy, Bùi Yến cũng không giục cậu, chỉ thu thập xong phần mình rồi quay lại xem tài liệu, nhưng một tay của anh vẫn cứ thích vuốt ve gáy cậu.

Xem tới đoạn khó chịu, lực vuốt của anh sẽ mạnh hơn một chút, còn khi đang tập trung, tay anh chỉ đơn giản đặt lên chỗ đó mà thôi.

Trịnh Lam rất thích thân mật tự nhiên kiểu này, trái lại còn dán sát vào anh hơn nữa.

Lúc sắp sửa ăn xong, Trịnh Lam đang vừa ngậm thìa vừa thu dọn đồ đạc thì cánh cửa đột ngột bị một người khác vội vàng mở ra tiến vào.

Cả ba người đều yên lặng nhìn nhau một lúc.

"Sao không gõ cửa?" Tuy tư thế ngồi của Bùi Yến vẫn không đổi nhưng giọng nói lại trầm hẳn xuống.

"Xin lỗi giám đốc Bùi, có tài liệu quan trọng, cần chữ ký của ngài gấp mới có thể gửi đi được." Thư ký cúi đầu, quơ quơ tài liệu trong tay.

Trịnh Lam xấu hổ vô cùng, đang định đứng lên tránh đi chỗ khác thì bị Bùi Yến kéo trở về, rút ra tờ giấy lau mặt cho cậu.

"Sao em phải hoảng, là thư ký của anh mà."

Môi Trịnh Lam bị lau tới mức đỏ bừng, người vẫn cứ ngây ra như bị doạ ngốc nhưng cậu vẫn để yên cho Bùi Yến chạm vào mình.

Lau miệng cho cậu xong, Bùi Yến liền vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, anh tự nhiên cảm thấy hối hận, muốn nói với Đường Độ: "Trách lầm mày rồi, mày dạy con mình rất tốt."

Bùi Yến vẫy vẫy tay, thư ký liền đi tới đưa tài liệu cho anh.

Thấy không có vấn đề gì, Bùi Yến liền đặt bút ký.

Trịnh Lam vẫn ngồi cạnh anh thu dọn hộp cơm, thư ký cũng không dám ngẩng đầu nhìn cậu.

Lúc cất bút, đưa tài liệu cho người kia, Bùi Yến vẫn không quên dặn dò lại một lần: "Lần sau vào văn phòng tôi nhớ phải gõ cửa, đừng học mấy người kia."

Thư ký nghe vậy liên tục xin lỗi mới xoay người rời đi, lúc này cửa văn phòng cuối cùng cũng được đóng cẩn thận.

"Bị thư ký của anh thấy được có sao không?" Trịnh Lam hỏi.

"Không sao đâu." Lúc Bùi Yến quay lại nhìn thì cậu cũng đã thu dọn xong rồi.

"Em không quấy rầy công việc của anh nữa, đi trước đây." Trịnh Lam đứng dậy dọn nốt gói mì liền đi rồi.

Giống hệt như một cô vợ nhỏ vậy.

Bùi Yến không thể chịu được kéo cậu trở lại, Trịnh Lam ngồi trên đùi anh, còn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đẩy anh ra, hỏi: "Sao thế?"

"Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy em giống như vợ của anh vậy thôi."

Trịnh Lam nghe anh nói mà đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói: "Anh nói linh tinh gì vậy.''

Hai người ghé vào nhau, Bùi Yến còn bóp eo cậu, "Không phải em đang theo đuổi chồng mình sao?"

Trịnh Lam không thể nói ra mấy lời vô lại như vậy được, chỉ biết xấu hổ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân khiến cậu thấp thỏm không yên, cậu cúi xuống hôn một cái lên môi Bùi Yến, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nói: "Em phải đi rồi."

Bùi Yến nhún vai, ngồi nhìn cậu, nhắc lại chuyện lần trước: "Trán em sắp khỏi rồi, đừng che lại cả ngày như vậy nữa."

Nói còn chưa hết câu, Trịnh Lam đã che trán, xách đồ lên chạy.

Thật là.

Mới nãy vẫn còn đang luyến tiếc anh cơ đấy.

Vết thương phải gần một tuần sau mới mờ dần, vào buổi sáng ngày vết thương lành hẳn, Trịnh Lam gọi điện cho bên bất động sản, chỉ cần xem nhà một lần nữa thôi là có thể cơ bản quyết định mua được rồi.

Nhưng vấn đề là sổ hộ khẩu của cậu vẫn còn ở chỗ Tống Mỹ Thanh.

Ra khỏi văn phòng bất động sản, Trịnh Lam gọi điện cho Tống Mỹ Thanh.

Từ khi Trịnh Lam ra nước ngoài sau khi bà ngoại qua đời đến khi cậu về nước làm việc, số lần cậu gọi điện về nhà đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có Tết Âm lịch cậu mới bớt thời gian trở về thăm nhà. Mà Tống Mỹ Thanh và Trịnh An đã sớm ly hôn bởi vì không còn tình cảm sau khi Trịnh Lam tốt nghiệp được một năm.

Phải mất một lúc Tống Mỹ Thanh mới nhận điện thoại, bà có vẻ đang bận, bởi xung quanh đó rất ồn ào.

Trịnh Lam mở miệng gọi mẹ trước: "Con định mua nhà, sổ hộ khẩu của con vẫn còn để ở nhà chứ?"

Tống Mỹ Thanh nghe xong cũng không lập tức trả lời, hình như bà đang đi ra cửa, đầu bên kia cũng trở nên yên lặng hẳn.

"Con định mua căn hộ ở chỗ đó sao?" Tống Mỹ Thanh hỏi.

Trịnh Lam không đoán được cảm xúc của bà, chỉ đơn giản ừ một tiếng.

"Trước đây đi làm đã nhất quyết đòi dọn ra khỏi nhà, bây giờ đến cả nhà ở cũng mua rồi, con định đi hẳn sao?"

Trịnh Lam bình tĩnh nói: "Vốn dĩ mẹ cũng không muốn nhìn thấy con."

"Nhưng con lại muốn nhìn thấy Bùi Yến." Tống Mỹ Thanh cay nghiệt nói: "Đừng tưởng mẹ không biết tại sao con lại tới nơi đó."

Hai bên đều yên lặng trong chốc lát, Trịnh Lam nhìn đường phố ồn ào náo nhiệt, chậm rãi nói: "Dù không có anh ấy, con cũng sẽ rời đi."

Tống Mỹ Thanh dừng một chút, mãi sau mới nói: "Sổ hộ khẩu ở trong nhà, tự đi mà tìm, nếu không muốn về nữa thì để chìa khóa lại trên bàn."

Bà không cúp điện thoại ngay, mà hỏi thêm: "Khi nào về?"

Trịnh Lam nhớ tới ngày ký hợp đồng mà nhân viên văn phòng nói với cậu, cậu tìm thấy ngày đó trên lịch để bàn.

"Ăn sinh nhật với anh ấy xong con về."

Tống Mỹ Thanh ngây người một lúc, sau đó lập tức cúp điện thoại.

Màn hình tối đi, Trịnh Lam cũng không quá bận tâm, lấy xe đi tới nhà Bách Hạo.

Đi qua khu mua sắm, ở chỗ giao đèn xanh đèn đỏ, đang phát quảng cáo của một hãng đồng hồ trên màn hình lớn.

Trịnh Lam giẫm phanh, rẽ vào chỗ giao lộ, vòng về khu mua sắm, đậu xe xong liền bước vào cửa hàng.

Đứng trước quầy, cậu dò hỏi nhân viên cửa hàng đang nhiệt tình chào đón: "Tôi có thể xem qua chiếc đồng hồ đang quảng cáo ở ngoài kia được không?"

Bởi vì ký ức về ngày sinh nhật của Bùi Yến không được tốt đẹp cho lắm nên sau khi cầm hộp quà ra khỏi cửa hàng, Trịnh Lam nhịn không được muốn nghe thấy giọng nói của anh.

Thế là vừa lên xe, cậu đã gọi điện thoại, Bùi Yến nhận được, hỏi cậu có chuyện gì, nhưng mà Trịnh Lam lại ấp úng nói không ra lời.

Mà càng ấp úng lại càng khả nghi, phải tới khi Bùi Yến lạch cạch đóng bút, Trịnh Lam mới nói: "Sinh nhật anh sắp tới rồi."

Sững sờ một lúc, Bùi Yến mới nắm chặt tay, đạp chân ra phía sau, cả người cả ghế dịch tới cửa sổ sát đất.

Bên ngoài vẫn là những tòa nhà cao tầng.

"Anh biết." Bùi Yến cười: "Sao lại nói tới chuyện này?"

"Hôm đấy anh định mời nhiều người lắm không?" Trịnh Lam hỏi.

"Có lẽ vậy." Bùi Yến không đưa ra lời chắc chắn: "Xem tâm trạng đã?"

Trịnh Lam biết thừa Bùi Yến cố tình, cậu không hùa theo anh, cũng không cãi nhau với anh, chỉ hỏi: "Vậy có thể dẫn em theo không?"

Ngón tay vốn đang gõ vào bàn lần này lại hoàn toàn bất động.

Bùi Yến hạ giọng: "Tại sao phải dẫn em theo?"

Lúc này giả vờ đáng thương là hiệu quả nhất, Trịnh Lam nói: "Em muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Bùi Yến không tiếp chiêu: "Có thể nói qua điện thoại được mà."

"Nhưng như vậy không đủ vui."

Bùi Yến cười, trêu cậu: "Phản ứng nhanh thật đấy."

Cuối cùng lại đáng thương một chút, Trịnh Lam hỏi: "Vậy em có thể đi không ạ?"

"Thích thì đi thôi, làm gì có ai ngăn được em đâu." Bùi Yến thở dài.

Vốn dĩ anh đều không định mời ai cả, hai người cùng nhau ăn sinh nhật, lần này Bùi Yến chỉ đành phải gọi người tới góp đủ số.

Hướng Tùng Dương cười hì hì hỏi anh: "Không định tận hưởng thế giới của hai người với bác sĩ Trịnh sao?"

Bùi Yến bực bội vuốt tóc, bảo hắn: "Ăn xong rồi thì tự giác một chút."

Bùi Yến hẹn vào buổi tối, nhưng từ chiều Trịnh Lam đã tới cửa hàng bánh đã hẹn trước làm bánh kem.

Năm nay cậu vẫn muốn tặng một chiếc bánh do chính tay mình làm, tay cậu cũng đã vững hơn rất nhiều so với mấy năm trước, lần này cuối cùng cậu cũng đã viết được chữ.

Không còn xiêu xiêu vẹo vẹo nữa mà đã viết ra được chữ sinh nhật vui vẻ hoàn chỉnh.

Cậu vẫn chỉ làm hoa văn và màu sắc đơn giản, ngay cả hình tham khảo vẫn giống y như cũ. Sau khi đóng gói xong cầm trên tay, Trịnh Lam lại bước vào tiệm hoa, mua một bó hoa hồng như cũ.

Hoa được vận chuyển bằng máy bay từ Ecuador tới, đến cả hương thơm cũng tươi mát bất ngờ.

Nhà hàng cách chỗ ở của Bùi Yến không xa, Trịnh Lam bắt xe tới, cả đường đi đều cẩn thận che chở hộp bánh.

Lúc ở cửa, cậu nhìn thấy xe của Đường Độ, hắn mang theo tài xế, ở hàng ghế phía sau còn có một người mà Trịnh Lam chưa từng gặp qua.

Đường Độ xuống xe trước, thấy Trịnh Lam liền gật đầu ra hiệu với cậu, sau đó mới duỗi tay vào trong xe, dắt theo một cậu bé ăn mặc rất dày.

Cậu bé theo ánh mắt Đường Độ nhìn qua, cũng gật nhẹ với Trịnh Lam.

Trịnh Lam bước tới, một tay ôm bó hoa, một tay cầm bánh kem, hàn huyên vài câu với Đường Độ.

Lúc hỏi tới cậu bé kia, Đường Độ thay cậu trả lời: "Em ấy tên là Nguyên Khê, không thể nói được."

Trịnh Lam ngẩn ra một chút, Nguyên Khê vẫn còn đang vươn tay về phía cậu, ý tứ là có cần cậu bé cầm giúp đồ không.

Trịnh Lam mỉm cười từ chối, nói cảm ơn cậu.

Hai người đi vào phòng đã đặt trước, Trịnh Lam cũng đi theo phía sau.

Hướng Tùng Dương đã có mặt từ trước, cùng Vạn Hàn, không biết đang nói chuyện gì với Bùi Yến.

Bùi Yến có lẽ đang nghe rất vui vẻ, bởi trên môi hắn vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

Lúc Trịnh Lam tới, anh mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đồ trên tay cậu.

"Hoa và... bánh kem." Trịnh Lam xách theo, giọng nói có chút chần chờ. Thấy Bùi Yến mãi vẫn không nhận lấy, cậu liền mất hết dũng khí, định để chúng lên trên bàn.

Bánh kem đã được cất đi nhưng bó hoa lại bị Bùi Yến cướp lấy, tay cậu cũng bị anh nắm được.

Trịnh Lam cúi người, nghe thấy Bùi Yến thì thầm bên tai cậu: "Em bị ngốc sao, vừa tặng hoa lại vừa tặng bánh kem, hai tay anh đều nhận quà thì lấy đâu ra tay ôm em."

Xung quanh toàn là người nhưng Trịnh Lam lại bị anh trêu chọc tới đỏ mặt, cậu cọ vành tai lên môi Bùi Yến, giả vờ như không có chuyện gì rồi đứng lên, kéo chiếc ghế cạnh anh ngồi xuống.

Bởi vì đều là người quen, cho nên sau hai ba câu, mọi người đều đã trò chuyện được với nhau.

Sau khi đồ ăn đã được bưng lên hết, Trịnh Lam cứ liên tục gắp thức ăn cho Bùi Yến, làm cho Vạn Hàn phải thúc vào khuỷu tay cậu, nhắc cậu cũng ăn đi.

Trên bàn có món bánh yến mạch mà Trịnh Lam rất thích, nhưng chỉ còn lại một ít, Bùi Yến gắp vào chén cậu, còn dọa: "Ăn nhiều một chút, tí nữa em định cản rượu cho người ăn sinh nhật thế nào hả?"

Nhân bên trong ngọt nhưng không ngán, Trịnh Lam ăn hai ba miếng đã hết rồi, ăn no xong, cậu lại ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Bùi Yến.

Phải tới khi Hướng Tùng Dương tới cạn chén, cậu mới tỉnh táo trở lại.

Mọi người đều đã uống vài chén, tuy vẫn chưa tính say, nhưng đều đã hơi ngà ngà.

Mọi người đều không ai đề cập đến việc đi tăng hai, cả đám ra khỏi nhà hàng xong đều nói rằng muốn đi về.

Quà tặng cho Bùi Yến đều được đặt trong xe, Hướng Tùng Dương và Vạn Hàn đứng ở bên đường đón xe, Bùi Yến vẫn đang bàn chuyện công việc với Đường Độ, Nguyên Khê đứng một bên, Trịnh Lam sắp xếp xong đồ liền đi qua hỏi cậu: "Lạnh không?"

Nguyên Khê mỉm cười lắc đầu, hai tay chà xát nhau, giấu mặt sau quần áo, hai tay nhét vào túi áo, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Lam ngượng ngùng cười cười.

Trịnh Lam đang định nói chuyện với cậu vài câu nhưng Bùi Yến và Đường Độ đã kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Độ dắt tay cậu bé, chào tạm biệt bọn họ.

Nguyên Khê vẫy vẫy tay, hai người liền lên xe.

Chỉ còn lại Trịnh Lam và Bùi Yến đứng bên đường, Bùi Yến còn cố tình dùng khuỷu tay chạm vào eo Trịnh Lam, không nhìn cậu, hỏi: "Em thì sao? Định đi về thế nào?"

Trịnh Lam cúi đầu, vẫn luôn không nói gì, chờ khi một chiếc xe chạy nhanh qua họ, cậu mới ôm anh, mặt dán lên quần áo Bùi Yến.

"Em không về đâu..."

"Không về thì đi đâu? Chẳng lẽ em thích ngủ ngoài đường à?" Bùi Yến cố ý trêu chọc cậu, vỗ nhẹ lên gáy cậu.

Áo lông vũ dày nặng bịch một tiếng lõm xuống, lại nẩy trở lại.

"Em còn quà chưa tặng cho anh mà." Trịnh Lam rầu rĩ nói.

"Thế đưa luôn bây giờ đi." Bùi Yến sờ sờ tóc gáy của cậu.

"Bây giờ không tặng được..." Trịnh Lam cố chấp, ngẩng mặt lên: "Tới nhà anh rồi tặng."

"Tặng quà hay là tặng người?" Bùi Yến vuốt mũi cậu, lại bị Trịnh Lam ngậm lấy ngón tay.

"Đang ở ven đường em làm gì thế?" Bùi Yến nhíu mày lại, dẫn cậu đi vào trong: "Đến nhà anh thì đến nhà anh, đừng nghịch nữa."

Cuối cùng hai người cũng tách ra, Trịnh Lam đi phía sau anh, cười thầm.

Bởi vì cả hai đều uống rượu nên chỉ có thể gọi người lái hộ, đường đi cũng không xa, chưa đầy vài phút đã tới nơi.

Bùi Yến và Trịnh Lam cầm quà tặng lên, cuối cùng chỉ còn lại hoa và bánh kem. Trịnh Lam định cố cầm thêm nhưng Bùi Yến lại khuyên mang đồ lên trước rồi quay về lấy sau.

Lúc xuống dưới hai người vẫn đi cùng nhau, mỗi tay Bùi Yến cầm một thứ nhưng bị Trịnh Lam lấy đi bánh kem, lòng bàn tay anh bị một bàn tay khác chen vào, lạnh đến mức cậu co rụt lại.

"Sao tay em lạnh thế?" Bùi Yến nhéo tay cậu.

"Không lạnh đâu." Trịnh Lam lắc đầu.

Vào cửa, Bùi Yến dẫn cậu vào phòng tắm trước, ngâm tay vào nước nóng một lát, sau đó lại cầm khăn lau khô cho cậu.

Lúc anh xoay người treo khăn mặt, Trịnh Lam lại ôm anh từ phía sau.

"Hôm nay em đâu có uống nhiều đâu? Sao lại dính người như thế?" Bùi Yến vỗ nhẹ vào tay cậu, ra hiệu cậu buông ra.

Nhưng Trịnh Lam không nghe, ngược lại còn ôm chặt hơn, giả vờ như mình thật sự say, nói: "Đi đi, lấy quà cùng em trước đi."

Hai người khó khăn đi tới, hệt như câu nói mà Trịnh Lam đã từng nói qua: Giống như một người vậy.

Đến phòng khách Trịnh Lam mới buông tay, lấy ra chiếc đồng hồ mua lúc trước.

Tuy Bùi Yến phàn nàn cậu mua quà đắt tiền như vậy, nhưng vẫn đưa tay ra, Trịnh Lam lại rút tay về không cho anh chạm vào.

Cậu quan sát khuôn mặt anh, lấy đồng hồ từ trong hộp ra.

"Hôm đó lái xe qua cửa hàng, em thấy quảng cáo mới mua bởi vì trong đó nói, tặng đồng hồ cho một người nghĩa là muốn cùng người đó chia sẻ thời gian. Tuy rằng hai ta từng có thời gian bỏ lỡ nhau, nhưng sau này, em sẽ đền bù cho anh." Trịnh Lam cúi đầu đeo đồng hồ lên tay cho Bùi Yến, nhẹ nhàng sờ lên mặt đồng hồ.

Bùi Yến nhấc tay, nhưng anh không nhìn đồng hồ mà lại nhìn Trịnh Lam

Nhìn ánh mắt mong đợi xen lẫn chút thấp thỏm của cậu, lại trở tay nắm chặt cậu.

"Còn có bánh kem nữa." Trịnh Lam chỉ vào bàn.

Cậu chạy chậm tới ngồi quỳ trên thảm, dựa vào bàn uống nước cắt hộp bánh kem.

Bùi Yến đi qua ôm lấy cậu, xoa xoa đầu gối cậu, không nói gì nhưng lại nhìn về phía chiếc bánh kem rất lâu.

Trịnh Lam tiến tới, hỏi anh: "Trông thế nào ạ?"

Bùi Yến xoa tóc cậu: "Chữ đẹp hơn rồi."

"Sao anh lại nhớ kĩ chuyện này thế..."

Nhớ không ra cũng không không sao cả, dù sao cũng chẳng phải là kỉ niệm đẹp. Trịnh Lam lấy nến từ trong hộp ra cắm lên, thắp nến, tắt đèn, đợi Bùi Yến cầu nguyện xong, anh chợt hỏi: "Tất cả tiệm bánh trên thế giới đều làm kiểu bánh này sao?"

Trịnh Lam quay đầu, ôm mặt anh, nói: "Tiệm bánh không thể, nhưng em thì có thể."

Bùi Yến cười, cúi đầu xuống, bờ môi hai người liền chạm vào nhau.

Trong lúc hôn, Bùi yến hỏi cậu: "Sao trước đây em không nói?"

"Lúc ấy em nghĩ..."

Bùi Yến lại hôn lên, khiến cậu không nói ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play