Trong chăn nóng bỏng người, Bùi Yến cảm thấy trên người mình phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Bờ môi Trịnh Lam hồng hồng, mềm mại dán lên làn da trên ngực anh, ngón tay cậu nắm lấy vạt áo bên eo của anh trông giống như một đứa nhóc vậy.

Bùi Yến thở phào một cái, sờ sờ mái tóc ẩm ướt của cậu.

May là Trịnh Lam không tỉnh lại, nếu cậu nhìn thấy tình cảnh này không chừng sẽ lại muốn trốn tránh anh.

Bùi Yến im lặng đứng dậy đi rửa mặt, một lúc sau Trịnh Lam mới tỉnh lại.

Dáng vẻ không một chút nghi ngờ nào.

Ba người đi xuống phòng ăn dưới tầng, Hướng Tùng Dương đang ngồi ở giữa cái bàn, đầu gật gù như muốn gục xuống ngủ đến nơi.

Giản Ký gọi hắn một tiếng, Hướng Tùng Dương mới tỉnh lại rồi kéo ghế ra cho bọn họ.

"Mọi người ăn cái gì thì gọi đi."Hướng Tùng Dương đẩy menu qua.

Bùi Yến không lấy, anh rót cho Trịnh Lam một cốc nước rồi để lên tay cậu, nói: "Buổi sáng em chưa uống nước."

Trong mắt Hướng Tùng Dương và Giản Ký tràn đầy sự kinh ngạc, Trịnh Lam đành phải giả vờ như không hiểu gì cả, cậu nhận lấy cốc nước rồi uống.

Bữa ăn sáng diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt, trong mắt Bùi Yến giống như chỉ có Trịnh Lam, hết gặp thức ăn rồi lại đưa khăn giấy, anh làm vậy liên tục khiến Giản Ký tức không nói nên lời.

Khi chuẩn bị rời đi sau khi ăn sáng xong, Giản Ký kéo hành lý, Hướng Tùng Dương đi cùng hắn còn Bùi Yến thì mở cửa xe chỗ ghế lái phụ cho Trịnh Lam.

"Giản Ký được gia đình chiều chuộng nên tính cách có phần tùy hứng." Bùi Yến vừa lái xe vừa nói.

"Không sao đâu anh..." Trịnh Lam không biết nên nói gì.

Chuyện của Bùi Yến và Giản Ký, ngay từ đầu cậu đã không có tư cách tham dự.

"Xin lỗi em, vừa rồi tôi hơi quá phận." Bùi Yến nhìn Trịnh Lam, nói: "Nhưng tôi không muốn nhà bên kia tạo áp lực cho cậu ta, tôi đã trực tiếp từ chối nhiều lần rồi nhưng đều không có tác dụng."

Trịnh Lam biết ý Bùi Yến đang muốn nói là chuyện tại sao sáng nay anh lại săn sóc cậu như thế.

Anh giải thích như vậy, Trịnh Lam lẽ ra phải cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng cậu lại không đúng lúc nhớ về giấc mơ hoang đường đêm qua.

"Dạ..." Trịnh Lam tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, nói: "Em hiểu ạ."

Bùi Yến yên lặng lái xe một lúc, bỗng lại hỏi cậu: "Có phải em hiểu lầm cái gì không?"

"Gì ạ?" Trịnh Lam không hiểu ý của anh cho lắm.

"Có phải tôi không nên giải thích chuyện này với em hay không?" Bùi Yến cụp mắt xuống, giọng điệu nhàn nhạt, không quá vui vẻ: "Như vậy thì em sẽ không nghĩ đông nghĩ tây."

Anh nói như thể đã đoán ra được trong lòng Trịnh Lam đang nghĩ điều gì, khiến mặt Trịnh Lam hơi nóng lên trong phút chốc.

Nhưng Bùi Yến không tiếp tục chủ đề này, hai người ngầm hiểu mà dừng lại câu chuyện ở đây.

Bùi Yến đưa Trịnh Lam về trường học.

Xe dừng lại trước cổng chính, thực tế Trịnh Lam vẫn nhớ rõ cảnh Bùi Yến đến đón cậu.

Khi đó trong lòng của cậu tràn ngập cảm giác chờ mong và vui vẻ đối với việc này.

Nhưng chỉ mới qua một ngày một đêm mà mọi thứ như đã thay đổi rất nhiều.

Bùi Yến cũng xuống xe theo cậu, nhấc nhấc quai cặp cậu đang đeo trên bờ vai, có hơi bất đắc dĩ cười nói: "Đừng nghĩ, về phòng nghỉ ngơi thật tốt, lần sau tôi lại tới tìm em."

Lần sau có lẽ rất dễ.

Trịnh Lam không nói lời tạm biệt, chỉ nói với anh: "Cảm ơn anh vì đã dẫn em đi chơi."

Vì ngay cả khi cậu phải nghe điện thoại mẹ gọi, anh cũng không cảm thấy không vui.

Bùi Yến lại xoa tóc cậu một cái, anh trở về xe và đi.

Xe buýt trường đúng lúc dừng tại cổng, Trịnh Lam đi lên quẹt thẻ, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Bùi Yến đã ngồi cùng một chỗ với cậu nhiều lần trên xe buýt của trường, mỗi lần anh đều để cậu ngồi gần cửa sổ, bỗng nhiên bên người không có ai, Trịnh Lam cảm thấy có một chút không quen.

Rất nhanh đã về đến phòng, khi Trịnh Lam mở cửa thì phát hiện cửa không khóa, trong lòng hơi dâng lên cảnh giác.

Kết quả khi đẩy cửa ra, cậu không thấy một bóng người nào nhưng lại nghe thấy có tiếng gì đó, tên Bách Hạo này tu hú chiếm tổ chim khách, ngay cả laptop cũng mang tới chơi.

"Sao mày lại tới đây?" Trịnh Lam hỏi, sau đó đi đến chỗ của mình thả cặp sách xuống.

Kể từ khi Bùi Yến ở lại đây để nghỉ ngơi vài lần khi làm một dự án trước đó, Bách Hạo vẫn luôn không ở lại.

"Tao nhắn với mày rồi nhưng không thấy mày trả lời lại á." Bách Hạo đi tới, thở dài: "Tòa nhà của tao mất điện, đang sửa chữa, chắc phải lát nữa mới xong cơ. Lạnh quá nên tao mới đến đây ké tí hơi ấm nè."

"Ừm." Trịnh Lam cũng không có ý định trách hắn, cậu nhìn điện thoại của mình.

Đúng là Bách Hạo đã nhắn cho cậu rất nhiều, nhưng cậu thừa nhận một tin mình cũng không thấy.

Hôm qua luôn ở cùng với Bùi Yến nên hầu như cậu không có thời gian rảnh mà nhìn điện thoại.

"Mày vừa đi chơi đâu về thế?" Bách Hạo hỏi, với một vẻ mặt ẩn ý như biết cái gì đó: "Với ai hở? Sao không dẫn tao đi cùng?"

Trịnh Lam bình tĩnh trả lời hắn: "Bùi Yến, trước đấy tôi và anh ấy cùng nhau về nhà thì gặp bạn của ảnh. Bạn anh ấy mời tôi đi chơi."

Chủ ý của Trịnh Làm là giải thích chuyện đi chơi này là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng cậu không ngờ trọng điểm Bách Hạo để ý là chỗ khác, hắn kinh ngạc bịt miệng lại.

"Úi... Mày đến chơi nhà anh ấy rồi hả?"

Trịnh Lam cạn lời im lặng nhìn Bách Hạo một lúc, nói: "Không phải mày nói anh ấy có thể giúp tôi bán đồ sao?"

Bách Hạo giật mình, nhớ đến chuyện này, vỗ đầu một cái, lại nói ra một câu kinh thiên động địa: "Mày lợi dụng tình cảm của người ta hả?"

"Tao làm sao..." Lúc này Trịnh Lam thực sự phải bật cười: "Mày nói cái gì đấy?"

"Được thôi." Bách Hạo thờ ơ nhún vai một cái: "Dù sao cũng là chuyện của hai người."

Đến lúc đó người bị ăn sạch sẽ cũng không phải tui.

"Bạn trai cũ của mày có còn dây dưa không đấy?" Bách Hạo lại đổi đề tài.

"Không." Trịnh Lam dọn dẹp đồ đạc: "Chờ bán được đồ rồi đem tiền trả lại hắn ta, sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa."

"Nên vậy, loại người khốn nạn như hắn sớm bỏ sớm vui." Bách Hạo ngáp một cái.

Trịnh Lam xử lý qua qua quần áo mang đi trong hai ngày vừa rồi, sau đó mới đi tắm rửa một chút.

Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Bách Hạo đang đeo tai nghe chơi game, Trịnh Lam bò lên giường ngủ từ chỗ hắn ngồi.

Một giấc này không có cái gì lộn xộn quấy nhiễu, Trịnh Lam ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh dậy.

Tháng sau là tháng thi cuối kỳ, Trịnh Lam có rất nhiều bài tập phải làm, cậu còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cho nên cậu lại bận rộn.

Cậu và Bùi Yến vốn học tại hai trường khác nhau, hầu như cơ hội gặp nhau bằng không.

Ngược lại thì Bách Hạo sẽ thỉnh thoảng rủ Trịnh Lam đến thư viện để tự học. Trịnh Lam cũng thích đi thư viện, chỉ là vào cuối kỳ khó chiếm được vị trí tốt nên buổi sáng Trịnh Lam sẽ đi rất sớm.

Ngay cả tần suất xuất hiện của người bạn cùng phòng cũ Perry cũng tăng lên, nhưng mỗi ngày cậu ta đều hết cau mày thì lại thở dài.

Bách Hạo hỏi cậu ta có chuyện gì, mặt mũi cậu ta buồn bực nói: "Vì kỳ thi nên bạn gái nói không muốn dính nhau mỗi ngày với tôi nữa."

"Phắc." Bách Hạo bị nhét cơm chó đầy miệng, mở điện thoại ra xem, đột nhiên hỏi: "Bùi Yến nuôi mèo lúc nào thế nhỉ?"

Trịnh Lam cũng vừa cầm điện thoại lên, mở trang của Bùi Yến lên nhưng không thấy gì, cậu còn đang nghi hoặc thì Bách Hạo đã đưa điện thoại của mình cho cậu xem.

"Anh ấy nuôi mèo suốt à? Hay là mới nuôi gần đây nhỉ? Mày đến nhà anh ấy có nhìn thấy không?"

Trên màn hình là một con mèo lười, đôi mắt màu vàng óng vừa lớn vừa tròn, bên cạnh hình còn có một bàn tay đang đùa với nó, bàn tay ấy hướng lên trên, ngón tay hơi cong lại, còn có âm thanh từ một bên đang gọi: "Candy..."

Trịnh Lam nghe ra đấy giọng của Cindy, nhưng tay lại là của Bùi Yến, bối cảnh cũng là nhà của Bùi Yến.

Xem video xong, Bách Hạo ấn thoát video ra ngoài màn hình, Trịnh Lam mới thấy tài khoản đăng là Cindy, kèm theo dòng chữ: Hôm nay sờ mèo con ở nhà Cyril.

"Anh ấy nuôi lúc nào..." Bách Hạo lẩm bẩm.

Trịnh Lam biết Bách Hạo vẫn luôn rất thích mèo.

"Tôi không thấy anh ấy nhắc đến." Trịnh Lam hạ mi, cầm bút lên viết tiếp.

"Hình như con mèo mà Cindy nuôi mới mất gần đây thì phải." Perry bỗng nhiên nói.

Trịnh Lam cúi đầu, dường như trong mắt cậu chỉ có sách vở, cũng không phản ứng lại lời Perry, mặt cậu không có một biểu cảm gì.

Thấy Trịnh Lam không hứng thú lắm, Bách Hạo không nói tiếp, lại vụng trộm nhìn Trịnh Lam thêm mới lần rồi mới tiếp tục làm bài.

Thực ra Trịnh Lam đọc cũng không vào được chữ nào, rất trùng hợp là Bùi Yến lại gửi tin nhắn cho cậu vào đúng lúc này.

Cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại tại khoảng thời gian trước khi đi ra ngoài chơi, Bùi Yến hỏi cậu thu dọn xong đồ chưa.

Bùi Yến: Muốn tới nhà anh xem mèo con không?

Sau đó anh gửi mấy tấm hình chụp mèo con, là con mèo trong video kia.

Trịnh Lam nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát rồi mới đánh chữ trả lời anh: Không cần đâu ạ, em bị dị ứng lông mèo.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Yến đang sờ mèo: Chết mẹ tôi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play