Tất cả mọi thứ muốn bán đều được đóng gói vào một cái thùng các tông, Trịnh Lam còn vác theo một cái cặp.
Khi cậu cúi đầu nâng cái va li lên làm quai cặp trễ xuống một chút, Bùi Yến đưa tay lấy quai đeo, Trịnh Lam quay đầu lại nhìn thì nghe thấy anh nói: "Giơ tay lên một chút".
Trịnh Lam cũng không biết Bùi Yến muốn làm gì liền giơ tay lên, kết quả Bùi Yến kéo dây cặp khỏi vai cậu và đeo lên người mình.
"Chỉ là một cái cặp mà thôi." Trịnh Lam nói: "Không có vấn đề gì."
"Đúng vậy, chỉ là một cái cặp mà thôi, không có vấn đề gì cả." Bùi Yến hếch cái cằm, chỉ chỉ thùng giấy, nói: "Em ôm cái thùng kia là được rồi."
Trịnh Lam nói được rồi, cũng không cố chấp nữa.
Khi hai người ra ngoài, trên xe buýt của trường vô cùng đông người, người người chen chúc lẫn nhau. Bùi Yến đã nhận lấy cái thùng từ tay Trịnh Lam khi bắt đầu lên xe. Vất vả lắm hai người mới tìm được chỗ trống để đặt nó xuống rồi cùng nhau nắm vào cái cột bên cạnh.
Lúc xe buýt cua xe, dường như Bùi Yến không đứng vững, ngã vào người Trịnh Lam. Bị buông tay khỏi cột, anh vừa xin lỗi vừa nói không cố ý, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay của Trịnh Lam.
Cả hai người đều đứng im, một lát sau xe buýt đi thẳng. Bùi Yến cười cười, buông tay để tay đằng sau tay Trịnh Lam, nắm chặt cột.
"Xin lỗi."
Trịnh Lam cúi đầu, nói không sao.
Mặc dù Bùi Yến không trực tiếp cầm tay của cậu nhưng tay của hai người vẫn chạm vào nhau, da thịt tiếp xúc với nhau ấm áp.
Xe đến trạm, Bùi yến quay người ôm thùng giấy, lúc này tay mới buông ra.
Trịnh Lam đi đằng sau anh, nhỏ giọng nhắc mọi người để không bị va vào hộp.
Sau khi xuống xe, bầu không khí thoải mái hơn một chút, hai người đang chuẩn bị đi thì nghe thấy một giọng nữ gọi Bùi Yến: "Cyril?"
Bùi Yến và Trịnh Lam đều quay người lại, Bùi Yến nhận ra nữ sinh ngoại quốc kia, lên tiếng chào cô.
"Lúc trên xe tôi có thấy cậu nhưng nhiều người quá nên không nói chuyện với cậu được." Nữ sinh nói với Bùi Yến xong liền giới thiệu mình với Trịnh Lam.
Cô là Cindy, bạn cùng lớp với Bùi Yến.
"Tối chủ nhật có tổ chức đua xe, cậu có tới chơi không?" Cindy hỏi Bùi Yến, nhìn về phía Trịnh Lam: "Nếu bạn của cậu muốn tới, tất nhiên chúng tôi cũng rất hoan nghênh."
"Cảm ơn, đợi chúng tôi về thương lượng một chút rồi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn."
Bùi Yến nói xong, Cindy liền rời đi.
Tối qua trời đổ mưa lớn, hôm nay lại không có mặt trời, đường dưới chân vẫn còn ẩm ướt. Hai người sóng vai nhau cùng đi, Trịnh Lam hỏi Bùi Yến: "Anh cũng thích đua xe ạ?"
"Đúng vậy." Bùi Yến nói: "Mấy năm trước tôi chơi rất nhiều, hiện tại càng cảm thấy tiếc mạng."
"Như vậy cũng tốt." Trịnh lam đáp, đi vài bước, lại duỗi tay, nói: "Để em ôm hộ anh một lát."
"Không cần." Bùi Yến nhìn cậu một cái: "Chỉ có từng ấy đồ làm sao có thể mệt được?"
"Ồ..."
"Tôi không buồn cười về việc em nhận được ít." Bùi Yến bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ hắn ta đã tặng em quá ít."
Lúc đầu Trịnh Lam không nghĩ như vậy, bỗng nhiên Bùi Yến nhắc tới làm cậu không biết trả lời như thế nào.
"Em không quan tâm..." Một lúc lâu sau Trịnh Lam mới không nhịn được mà nói một câu như vậy.
"Không quan tâm thì sao em lại muốn nói?" Bùi Yến hỏi: "Chơi vui không?"
Trịnh Lam cảm thấy dường như anh đang không vui, giọng điệu dịu đi, nói: "Em không có..."
"Nếu không quan tâm thì sao em lại khó chịu?" Bùi Yến không thèm nể mặt cậu mà nói thẳng ra: "Em đừng nghĩ tôi không nhận ra em đang khó chịu."
"Không phải vì anh ấy..." Trịnh Lam không chắc Bùi Yến có tin lời cậu hay không, nhưng cậu vẫn nói: "Không phải vì anh ấy, do em thôi."
Bùi Yến không nói lời nào.
"Vấn đề của bản thân em thôi..." Trịnh Lam gục đầu xuống, bước chân vừa nhỏ vừa chậm chạp, giống như giọng điệu đang kéo dài của cậu. Vì thế mà cậu thụt lùi sau Bùi Yến tận hai, ba bước.
"Nhanh nào, đi bên cạnh tôi." Bùi Yến xoay người gọi cậu.
Trịnh Lam chạy chậm đuổi theo và đi đến bên cạnh anh. Bùi Yến ôm cái thùng, thỉnh thoảng cùi chỏ lại đụng vào cánh tay của Trịnh Lam nhưng cậu không nói năng gì, cũng không nhúc nhích, cứ để anh đụng phải cậu như vậy.
Đến cổng, Bùi Yến thả cái thùng xuống để mở cửa, chìa khóa cắm vào ổ khóa, anh mới nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Trịnh Lam.
"Sao vậy anh?" Trịnh Lam bị anh nhìn làm cho bối rối.
"Em không có vấn đề gì cả." Bùi Yến nói một câu như vậy, tiếng khóa vang lên, cửa mở.
Cái thùng được đặt vào trong phòng để đồ, Trịnh Lam nói liên tục làm phiền anh đến mức khiến Bùi Yến phiền lòng, anh hỏi cậu: "Em ở lại chơi một lúc nhé?"
Trịnh Lam dừng lại một chút, cậu vốn định đi về luôn, nói: "Chơi trò gì ạ?"
Hai người ngồi xuống tấm thảm trong phòng khách, chân Bùi Yến dài nên khoảng cách từ bàn trà đến TV không đủ để anh duỗi chân ra. Anh chỉ có thể gập đầu gối lại, tư thế ngồi rất khó chịu, Trịnh lam khoanh chân, tay bị nhét máy chơi game.
Màn hình sáng lên, sau đó nhạc nền quen thuộc cũng vang lên, anh thợ sửa ống nước đội mũ đỏ và bộ đồ xanh đứng ở điểm xuất phát.
Trịnh Lam nhịn không nổi mà bật cười.
Bùi Yến nhướng mày hỏi cậu: "Em cười cái gì thế?"
"Lâu lắm rồi em chưa chơi lại." Trịnh Lam nói.
Rèm cửa trong phòng được kéo ra, nhưng không mở đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình.
Trịnh Lam rất nghiêm túc khi chơi game, đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng cậu không dao động nhiều. Khi thuận lợi thì cười một tiếng, mắc lỗi thì thở dài một hơi, lúc bó tay thì nhìn sang Bùi Yến.
"Em chơi rất giỏi." Bùi Yến nói.
Có một màn mà Trịnh Lam chơi mãi không qua, cậu đã chơi tận bốn năm lần.
"Nếu trước đó anh nói thế này thì còn có khả năng em tin." Trịnh Lam chơi game, từ việc đang ngồi thì biến thành ngồi xổm, chân trần giẫm trên mặt thảm, lưng cong thành hình vòng cung, buông thõng hai tay để chơi.
"Em chơi lại lần nữa đi, tôi chắc chắn có thể giúp em qua màn." Bùi Yến nói.
"Dạ?" Trịnh Lam không tin được, nhưng ánh mắt của Bùi Yến nói rằng anh không hề nói đùa, anh ôm vai của Trịnh Lam, nói: "Chơi lại lần nữa nào."
"Vâng ạ." Trịnh Lam thả lỏng ngón tay cái.
Những màn trước còn tạm được, đến màn mà cậu luôn mất mạng nên Trịnh Lam lo lắng ngồi xuống, chăm chú nhìn màn hình. Cậu không hề chú ý Bùi Yến đã thu chân mình lại rồi ngồi sát cậu hơn một chút.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, sắp chết rồi, sắp chết rồi..." Trịnh Lam hơi cứng người lại.
Trên màn hình, Mario đã nhảy qua chướng ngại vật thành công, chạy một đoạn nữa rồi nhảy lên cột cờ.
"Tôi đã nói rồi, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu qua màn." Bùi Yến buông tay, tự mình đứng lên rồi hỏi cậu: "Em muốn ăn gì? Tôi nấu cho em."
Trịnh Lam cắn môi, nói: "Gì cũng được ạ..."
Sau khi bóng dáng Bùi Yến biến mất, Trịnh Lam mới nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Tay Bùi Yến chùm lên tay cậu, lồng ngực anh áp sau lưng cậu, linh hoạt dẫn dắt cậu hoàn thành một bước nhảy.
Trịnh Lam cúi người xuống thấp, hơi thở của Bùi Yến sưởi ấm trán của cậu, Trịnh Lam cảm thấy cả người mình nóng muốn chết.
Nhưng có lẽ Bùi Yến làm vậy chỉ vì chơi game, qua màn xong thì anh rời đi ngay.
Sau lưng lạnh lẽo một lúc, Trịnh Lam mới gói ghém xong cảm xúc của mình.
Cậu không ngờ Bùi Yến nói đi nấu cơm là anh đi nấu cơm thật. Lúc Trịnh Lam đi vào phòng bếp thì đã thấy hành tỏi đều được thái nhỏ, Bùi Yến đang rửa nguyên liệu nấu ăn một cách thành thạo.
Mùi khói lửa, tất cả đều ra hình ra dáng.
Sau khi ra nước ngoài, Trịnh Lam rất ít khi được tiếp xúc những khung cảnh mang đầy hương vị gia đình Trung Quốc như vậy.
"Anh biết nấu cơm à?" Trịnh Lam tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi anh.
Với xuất thân của Bùi Yến, việc có thể nấu ăn là một chuyện hiếm có.
"Tôi ở nước ngoài lâu rồi, đồ ăn bên này khó ăn quá nên tôi tự học." Bùi Yến vòng tay qua người cậu, cầm lấy một qua dưa chuột.
"Anh cần em giúp gì không ạ?" Trịnh Lam vừa hỏi vừa xắn ống tay áo lên. Bùi Yến thái rau, quay lưng về phía cậu, con dao di chuyển rất nhanh, tiếng thái rau nhịp nhàng vang lên.
"Không cần đâu." Bùi Yến nghiêng đầu nói với cậu: "Em đi ra ngoài chơi đi."
Trịnh Lam đứng một lúc, thấy Bùi Yến rất thành thạo, thực sự không cần cậu giúp, cậu nói vâng ạ rồi đi khỏi phòng.
Trịnh Lam cũng không biết nên chơi cái gì, quỷ xui thần khiến lại ngồi xuống, chơi lại màn vừa rồi.
Cậu nhớ lại vừa rồi Bùi Yến cầm tay cậu chơi như thế nào, lúc nào nên nhảy lên, lúc nào nên đứng im. Vậy nên lần nào cậu cũng qua màn chỉ trong một lần chơi.
Trên tay vẫn còn lưu lại cảm giác Bùi Yến cầm vào, rất mãnh liệt.
Bỗng nhiên Trịnh Lam hơi không biết phải làm sao, chính là loại trạng thái không có vấn đề gì cần giải quyết ngay lập tức nhưng đầu óc lại hỗn loạn, luôn cảm thấy mình nên làm gì đó nhưng lại không thể động đậy.
Mãi đến khi Bùi Yến gọi ra ăn cơm, Trịnh Lam mới thoát khỏi trò chơi rồi đứng lên.
Món ăn Bùi Yến làm rất thơm và màu sắc rất đẹp, đáng tiếc Trịnh Lam không giỏi khen người khác lắm. Khi nói món ăn ngon, giọng điệu cậu rất bình tĩnh như đang nói dối chính mình vậy.
Vì vậy, Bùi Yến chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng rồi múc bát canh đặt vào tay cậu.
"Ngon lắm ạ." Trịnh Lam nhìn anh nói.
"Tôi biết chứ." Bùi Yến nói đùa: "Tôi tự làm rồi tự ăn, chẳng nhẽ không biết hay sao?"
"À vâng..." Trịnh Lam không để ý đến anh, cậu cúi đầu uống canh.
Chỉ là canh rau củ thôi nhưng Trịnh Lam lại cảm thấy anh nấu rất tươi ngon.
Bùi Yến tì hai cánh tay lên trên bàn, cả người nghiêng gần sang cậu một chút, hỏi: "Ngon không?"
Trịnh Lam ngẩng đầu lên, mím môi hỏi anh: "Anh tự nấu tự uống rồi mà không biết ư?"
Bùi Yến ngay lập tức bật cười còn Trịnh Lam thì xấu hổ quay mặt đi.
Sao lại giống hai thằng nhóc ganh đua nhau vậy chứ.
"Đống đồ kia em muốn bán thật à?" Bùi Yến nhìn cậu ăn, cụp mi hỏi.
"Vâng." Trịnh Lam nhỏ giọng nói: "Em không bán thì giữ lại làm gì đâu?"
"Em định làm gì với số tiền ấy?" Bùi Yến hỏi.
"Anh ta muốn thì em trả lại cho anh ta. Như vậy thì em cũng không còn nợ anh ta cái gì cả." Trịnh Lam nói.
Bùi Yến ngẩng đầu nhìn thẳng với mắt cậu, nói: "Em vốn không nợ nần gì với hắn cả."
"Sao không nợ chứ?" Trịnh Lam suy nghĩ một chút, đũa khuấy nhẹ bát canh: "Phản ứng qua loa, không đủ trách nhiệm, cứ coi như em nợ anh ta đi."
Nhưng Bùi Yến không đồng ý, anh bảo: "Chuyện yêu đương của hai người không thể do một người quyết định."
Lời anh nói cũng có lý, Trịnh Lam không phản bác lại nhưng cậu cũng không tiếp tục nói chuyện theo hướng này nữa.
"Không cần thiết phải dây dưa với anh ta, dù sao khi mua đồ cũng là do anh ta trả. Bây giờ em trả lại, cũng không thua thiệt gì."
"Câu đầu thì tôi đồng ý, còn câu sau thì không." Đặt thìa tựa vào vành bát, Bùi Yến hỏi: "Hôm đấy có nhiều người quá nên tôi không hỏi, vì sao em lại đến với Nguyễn Trì Hiên?"
Trịnh Lam dừng tay lại.
"Em nói là có chơi có chịu, nhưng câu trả lời này quá qua loa, người đặt câu hỏi không hài lòng với đáp án."
"Vậy thì... Được rồi." Trịnh Lam đặt bát xuống, rõ ràng cậu đang cười nhìn anh, nhưng Bùi Yến lại cảm thấy cậu đang hơi khó chịu.
"Bố mẹ em không thể chấp nhận việc em thích con trai." Những lúc hồi hộp Trịnh Lam sẽ cắn da môi trong vô thức: "Lúc đó em với bố mẹ cãi nhau rất căng thẳng. Khi ấy Nguyễn Trì Hiên đối xử với em rất tốt, anh ta nói không bắt buộc phải ra mắt, chỉ muốn theo đuổi em thôi, vì thế nên em... Em hiểu nhầm rằng mình cũng thích anh ta, muốn ỷ lại anh ta."
"Chuyện em bị lộ cũng rất đột ngột. Mẹ em đọc được bức thư tình mà một em khóa dưới viết cho em, bên trong có viết một số từ rất rõ ràng nên mẹ đã hỏi em có phải là có một người con trai thích em không. Mẹ còn muốn đi gây sự với gia đình nhà người ta, vì thế em đành nói luôn."
Ngày hôm đó Trịnh Lam đẩy cửa phòng mình ra thì thấy Tống Mỹ Thanh đang cầm một tờ giấy viết thư trên tay. Cậu rất quen thuộc với tờ giấy ấy vì cậu đã đọc nó tối hôm qua, là một em khóa dưới tỏ tình với cậu.
Lúc ấy đầu óc Trịnh Lam trống rỗng, cậu vô tri vô giác bước vào, giống như ngã xuống từ một vách đá cao vậy. Ánh mắt của mẹ như cào xước làn da khiến cậu đau đớn.
"Có con trai thích con?" Tay cầm tờ thư của Tống Mỹ Thanh run rẩy, ánh mắt bén nhọn nhìn Trịnh Lam.
"Mẹ nghe con giải thích..."
"Mẹ không cần lời giải thích của con! Con nói với mẹ một câu thôi là được." Tống Mỹ Thanh ấn mạnh tờ giấy lên ngực Trịnh Lam, nói: "Con không phải người đồng tính, nói câu này mau!"
"Mẹ ơi..."
"Đừng gọi tôi là mẹ!" Tống Mỹ Thanh tát vào má Trịnh Lam một cái, bà quát: "Tôi sẽ đến trường học tìm cô chủ nhiệm của cậu. Xem xem là con cái nhà ai làm hư con tôi như vậy!"
Trịnh Lam bị đẩy ra, lưng cong lại như một gốc cây khô: "Con thích con trai, mẹ à."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT