Chương 878
Hạ Tử Yên quát lên một tiếng nhanh chóng ra đỡ, Lương Siêu thấy thế hai mắt lập tức đỏ lên!
Mà Mộ Khuynh Tuyết thấy hắn như vậy, sau khi cảm nhận được uy áp bá đạo của Ngọc Long Uyên, cô cũng sợ hắn sẽ vì mình mà làm ra chuyện dại dột gì đó, vội vàng nói: “Lương Siêu, tôi không có gì, cậu……”
“Xem ra việc đêm nay không thể nói chuyện đàng hoàng được rồi.”
Nói xong, Lương Siêu đột nhiên cười cười.
Là một nụ cười lạnh như băng, hắn nhìn về phía Mục Phong nói: “Mục trưởng lão, đêm nay Lương Siêu tôi sẽ nể mặt mũi của ngài.”
“Mạng của tên Ngọc Thiên Bá này, Lương mỗ sẽ bỏ qua.”
Mục Phong nghe vậy thì dự định thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn Ngọc Long Uyên lập tức khinh thường hừ cười một tiếng, một tay thả lỏng phía sau hơi cong lại đặt ngay thắt lưng, bày ra tư thế cao cao tại thượng định mỉa mai đối phương hai câu, thì đột nhiên nghe được “Ầm!” Một tiếng nặng nề…
Trong lòng Ngọc Long Uyên đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt lắm.
Ông ta vội vàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy cháu trai bảo bối đã bị Lương Siêu đá văng bay về hướng mình.
“Thiên Bá!”
Ngọc Long Uyên kinh hô một tiếng rồi vội vàng tiến lên đón lấy Ngọc Thiên Bá, gấp gáp hỏi: “Thiên Bá, cháu thế nào? Hắn có làm cháu bị thương chỗ nào không?”
Lúc này Ngọc Thiên Bá lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong lòng thầm mắng ông nội mình là đồ ngốc mắt mờ! Mình luôn ôm lấy phần bụng mà con mẹ nó không thấy được sao! Còn không ngừng hỏi cái cọng lông!
“Cháu, đan điền của cháu, bị họ Lương, Lương… Phế!”
“Cái gì? !”
Ngọc Long Uyên nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng khoác lên cổ tay Ngọc Thiên Bá để kiểm tra tình hình, vẻ kinh hãi trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên càng âm trầm.
Đan điền bị chấn thành mảnh vụn, không có khả năng chữa trị được, kinh mạch toàn thân cũng bị hủy tám phần!
Đừng nói là tu võ, dù là một người bình thường cũng không làm được!
Không nói đến chuyện sau này Ngọc Thiên Bá đi đứng không được mau lẹ nữa, cả đời không thể rời khỏi xe lăn, hơn nữa dù điều trị như thế nào cũng sẽ vướn phải mầm bệnh đáng sợ! Nếu như không có thiên tài địa bảo, linh dược cứu giúp thì tuổi thọ cũng không đến mười năm!
Nghĩ tới những hậu quả này, Ngọc Long Uyên đang chậm rãi để Ngọc Thiên Bá nằm ngang rồi đứng dậy, caay6 côn hắc thiết trong tay bắt đầu “Ong ong…” Rung động.
Thấy vậy, Lương Siêu vẫn không nhìn thẳng giống như không thấy gì.
Hắn cùng cấp với đối phương, cho nên hắn không tin ông ta dám giết mình, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với Mục Phong: “Mục trưởng lão, tôi đã nể mặt ông rồi đấy, không giết người. Còn lời giải thích mà tôi muốn thì ông nội hắn không chịu cho, vậy tôi đành tự đòi lấy, vẹn toàn đôi bên, chuện đêm nay coi như là… Kết thúc hoàn mỹ.”
Kết thúc?
Mục Phong lắc đầu cười khổ, đã đến mức này mà thằng ranh này còn muốn kết thúc? Thật sự quá không hiểu gì về Ngọc Long Uyên này.