Chương 852
Mông Hoằng lắc đầu thở dài, tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá nhu nhược.
“Nguyệt Nhi.”
Trước khi đi, Mạc Tiểu Hàm lại nhìn Thượng Quan Nguyệt trong đám người, không cam lòng nói: “Mới quen một ngày đã dẫn em về nhà, nhất định không phải thứ tốt!”
“Mặc kệ em có chấp nhận tình yêu của anh hay không, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm ngày quay lại, nếu bị ức hiếp bắt nạt gì cũng có thể tìm anh. Có Mạc Tiểu Hàm này ở đây thì tuyệt đối không để kẻ nào làm em tủi nhục!”
Nghe xong lời này, Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên.
Nói gần nói xa, đâm chọt trước sau đều là nhắm vào mình, thỉnh thoảng còn trừng hắn!
Chẳng qua vừa nghĩ tới hôm nay là buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Lương Siêu không muốn làm lớn chuyện, thế là chỉ liếc nhìn hắn, cảnh cáo: “Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à? Hay cảm thấy đem theo ông lão này bên cạnh thì ta đây giỏi lắm? Đến xem hòa nhạc thì xem đàng hoàng đi, đừng gây chuyện, hiểu chưa?”
Đám người: “…”
Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh xưa nay nổi tiếng với tác phong cứng rắn lại bị bắt chẹp sao?
Thanh niên đẹp trai này thật là trâu bò…
Sau một lát, một y sư chủ nhiệm trong đó đột nhiên nói: “Nếu không sai thì hình như ngài chính là Y Thánh đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Trung y lần trước đúng không?”
Lương Siêu cười lắc đầu: “Hư danh mà thôi, được những tiền bối trung y để mắt mới gọi như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều là một thầy thuốc bình thường thôi.”
“Ha ha, ngài khiêm tốn.”
“Đúng vậy, Trương lão chính là y sư cấp bậc đặc biệt được Phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi mời, cả ông ấy cũng khen y thuật của ngài không dứt miệng.”
“Có ngài ở bên cạnh chiếu cố Diệp Khuynh Thành thì trước đó chúng tôi cũng chỉ lo xa quá mà thôi.”
“Hừm.” Lương Siêu gãi gãi đầu, buông tay nói: “Tôi rất bận rộn, cũng không rảnh canh giữ bên cạnh chiếu cố cô ấy cả ngày, cho nên nên giao công việc nặng nề này cho các vị. Tôi còn bận bịu, đi trước.”
Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt như muốn giết người của Diệp Khuynh Thành.
“Lương Siêu! Anh, anh là tên chết bầm!”
Mấy người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi biểu hiện của Diệp Khuynh Thành rõ ràng là có ý với Lương Y Thánh kia mà!
Còn có chuyện gì quan trọng hơn ở lại bên cạnh Diệp đổng sự, bắt được trái tim của mỹ nhân?
Nghĩ nửa ngày đám người cũng không nghĩ ra, liếc nhìn nhau rồi đành lắc đầu cười khổ, thầm nói vị Lương Y Thánh này thật là có tính cách!
Không chừng điểm mà Diệp đổng sự ưa thích hắn là do hắn không giống với người khác?
Vừa xuống thang máy, hắn đã diện đụng phải Diệp Tiêu, vốn không muốn phản ứng tên ngốc này, nhưng cậu ta lại chủ động đi lên chào hỏi: “Anh rể, hậu sự của chị Ngọc và đứa bé đã được em thu xếp ổn thoả, ý của chị em là ba ngày sau làm xong tang lễ cho chị Ngọc, để hai mẹ con họ xuống mồ an nghỉ thì em sẽ về tập đoàn đi làm. Đảm nhiệm… chức phó tổng.”
“Đây là chuyện nhà của các người, không cần nói cho tôi biết.”
Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: “Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải.”