Chương 826
Diệp Tiêu mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Thế nào? Họ Lương kia nói thế nào?”
“Vừa rồi tôi đã ngả bài với Lương Siêu, vì bảo vệ cậu, tôi sẽ thay hắn khuyên cậu từ bỏ một nửa gia sản cho hắn và chị của cậu, nhưng hắn lại rất khinh thường, còn nói…”
“Nói cái gì?”
“Ai… Hắn còn nói, muốn giữa mạng chỉ có một con đường, chính là bảo tôi khuyên cậu đồng ý…”
“Tay trắng ra khỏi nhà , từ đây tự sinh tự diệt, không lấy được một đồng nào của Diệp gia.”
Nghe xong, sắc mặt Diệp Tiêu đột nhiên “xoẹt” một cái, đôi mắt của cậu ta bắt đầu trở nên u ám và âm tình bất định, cậu ta không nghĩ rằng mình đã nhận lỗi chịu hèn tới mức này rồi mà cái tên họ Lương độc ác tột độ kia vẫn không chịu buông tha cho mà còn khiến bản thân hắn thành con chó rách thì mới chịu lòng bỏ qua!
“Khốn, khốn khiếp!”
“Tên đạo đức giả họ Lương kia, tôi sẽ đi nói với chị tôi ngay bây giờ! Tôi không tin chị tôi sau khi biết chuyện vẫn sẽ…”
“Ha. . . không cần đâu.”
Phương Lệ lại cười lạnh một tiếng nói: “Chị gái của cậu đã mê muội yêu hắn như bị ma nhập rồi, hơn nữa bởi vì Lương Siêu nắm trong tay rất nhiều bí kíp, cho nên chị của cậu lại càng thêm ỷ lại.”
“Vừa rồi họ Lương có nói với tôi rằng hắn đã trao đổi ý kiến của mình với chị gái em, và chị gái của em đã đồng ý, đồng thời còn cảnh cáo tôi không được xen vào việc của người khác, nếu không cả chúng tôi đi chăng nữa cũng sẽ bị xử đẹp.”
Nói xong hắn ta còn giả vờ vỗ vai Diệp Tiêu một cái, sau đó lại lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu ta nói.
“Người em trai à, nghe anh một câu, mau chóng rời đi đi.”
“Trong thẻ này có khoảng chừng 100 vạn, chắc là đủ để cho em miễn cưỡng tiêu một thời gian, nếu như tiêu hết rồi thì quay lại tìm tôi, và tôi sẽ cho em thêm.”
Diệp Tiêu: “…”
Cảnh tượng này khiến cậu ta cảm thấy mình giống như một kẻ ăn mày sống nhờ tiền từ thiện của người khác.
Mà cậu ta đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ nên đã quen với cuộc sống tự do từ lâu, vì vậy sau khi trải qua cảm giác được người khác từ thiện, tâm lý cậu ta liền bùng nổ ngay lập tức!
“A!”
“Chết tiệt, bọn họ đều đáng chết!”
“Nếu bọn họ đã ác độc đến nỗi không chừa cho cậu ta một con đường sống như vậy thì cứ giết hết tất thảy chúng nó đi.”
Phương Lệ nghe được lời này trong lòng âm thầm cười, tiểu tử này rốt cuộc cũng nói ra điều mà hắn ta muốn nghe rồi.
“Tiểu Tiêu, em có ý tứ gì?”
“Chẳng lẽ em thật sự hạ quyết tâm ra tay tàn nhẫn giết chị ruột mình sao?”
Diệp Tiêu vào giây phút này giữ sắc mặt hung ác nham hiểm, trợn to hai mắt, hung ác nói:
“Nó không đành lòng chừa cho tôi một đường lui, thì tôi việc chó gì phải để tâm tới mối quan hệ chị em ruột thịt chứ!”
“Được thôi.”