Lỗ Trì là ai?
Chính là một tên giết người không chớp mắt và bị tra ra có liên quan tới hàng trăm vụ án mạng!
Bởi vậy ông ta là người đứng thứ 3 trong danh sách truy nã của phân bộ Vũ Minh ở Trấn Giang!
Nửa năm trước, sau khi phó phân bộ phát hiện tung tích của ông ta, phó phân bộ đã liên hợp với 8 vị chấp sự cùng với mười mấy thành viên tinh anh giăng lưới bắt ông ta nhưng kết quả cuối cùng…
Hơn chục thành viên tinh anh đều chết vì trúng độc!
Trong 8 chấp sự, 5 người chết còn 3 người bị thương nặng!
Về phần phó phân bộ tiền nhiệm đã biến thành một vũng máu loãng ngay tại chỗ!
Có lẽ bởi vì chiến tích quá kinh khủng cho nên sau khi sự việc xảy ra, phần tài liệu về vụ việc đã bị niêm phong vào trong kho, sau đó cũng không được nhắc tới nữa.
Cho nên Hạ Tử Yên không hề biết đối thủ lần này của cô ta kinh khủng tới mức nào.
“Phó phân bộ, chấp sự có thể triệu tập ngay lúc này không đến 5 người.
Cho dù tính cả ngài cũng không có phần thắng nào đối với tên Lỗ Trì kia…”
Đương nhiên Hạ Tam Hải hiểu rõ, sau khi nghĩ xong liền gọi điện cho trưởng phân bộ.
Thế nhưng vị trưởng phân bộ này thuộc kiểu rồng thấy đầu không thấy đuôi nên hiện tại không thể liên lạc nổi, gọi mười mấy cuộc điện thoại mà vẫn không thể liên hệ được.
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Tam Hải vội mặc quần áo xong liền lao ra ngoài ngay tức khắc khiến cho hai vị chấp sự sửng sốt.
Bọn họ đều là những người có thâm niên trong phân bộ cho nên đều đã đọc tư liệu về Lỗ Trì.
“Phó phân bộ!”
“Ngài đi một mình rất nguy hiểm, ngài không phải đối thủ của tên đó đâu!”
“Tất cả đều câm miệng cho tôi!”
Hạ Tam Hải phẫn nộ quát: “Đó là cháu gái ruột của tôi! Tôi mà không đi thì ai đi!”
Đến 10 giờ tối.
Dưới màn đêm đen đặc, Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan và Lương Nghiên đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Ba cô gái ở chung 1 phòng còn Lương Siêu ở phòng bên cạnh để bảo vệ bọn họ.
Thế nhưng đèn điện ở đại sảnh tầng 1 vẫn sáng trưng, đám người Hạ Tử Yên vẫn đang nghênh đón quân địch, căng như dây đàn từ ban ngày cho tới tận bây giờ.
Bọn họ không ngừng đảo mắt, cổ họng thỉnh thoảng lại nhúc nhích vài cái cho thấy tâm trạng của bọn họ hiện tại đang căng thẳng tới mức nào.
“Haizzz!”
Hạ Tử Yên thở dài một hơi, cô không thể chịu đựng được việc ở trong một môi trường căng thẳng như vậy trong một thời gian dài.
Sau khi chào những người khác, cô bước ra khỏi trang viên hít thở không khí.
Một lát sau.
“Này cô, cô có thật sự hiểu rõ về đối thủ sắp phải đối mặt không?”
Nghe thấy tiếng nói, Hạ Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lương Siêu không biết đi ra từ lúc nào.
“Hừ, tuy rằng tôi không biết rõ nhưng thân là người trong võ đạo, tôi nhất định phải trừng trị kẻ chuyên làm việc ác như Lỗ Trì và hiện tại chúng ta đang có cơ hội để tiêu diệt ông ta!”
Lương Siêu sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ nói: “Ừm, có thể là cô hiểu lầm ý của tôi rồi.”
“Ý tôi là ngay cả khi các cô có phối hợp tác chiến hoàn hảo với nhau, có lẽ các cô cũng không phải là đối thủ của ông ta đâu.”
“Nếu như nhóm các cô đã chuẩn bị tiêu diệt tên Lỗ Trì kia, vì sao các cô không kêu gọi những người lợi hại trong phân bộ tới chiến đấu?”
“Không ngờ anh dám xem thường bọn tôi!”
Hạ Tử Yên trợn mắt nói: “Chỉ là một tên cổ sư mà thôi, chúng tôi có nhiều người hợp lực với nhau như vậy nhất định có thể giết được ông ta! Cần gì gọi người khác tới giúp?”
“Huống hồ trước đó, tôi cũng từng đi tìm một vài chấp sự nhưng bọn họ đều tìm đủ lý do từ chối tôi, có lẽ là bọn họ không thèm giết gà bằng đao.”
Lương Siêu: “…”
Thấy vẻ mặt nói không nên lời của hắn, Hạ Tử Yên hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, lát nữa không cần anh phải ra tay đâu.
Anh chỉ cần tìm một chỗ nào đó trên tầng ngồi xem trộm là được, đừng gây phiền phức thêm cho bọn tôi là được.”
“Tôi…”
Lương Siêu hoàn toàn không nói nổi nữa, sau khi chúc 1 câu may miền liền đứng dậy và rời đi.
Nửa tiếng sau.
Hạ Tử Yên vừa mới quay lại phòng khách thì cửa lớn bắt đầu xuất hiện tiếng động “Ầm, ầm, ầm”.
Ngay sau đó, cửa sổ xung quanh phòng khách đều bị vỡ vụn ngay tức khắc.
Từng cơn gió mạnh thổi vào khiến đám người Hạ Tử Yên rùng mình.
“Mọi người, đề cao cảnh giác!”
Giác quan thứ 6 mạnh mẽ của Hạ Tử Yên nói với cô rằng có gì đó không ổn nên cô lập tức hét lên.
Ngay khi mọi người còn đang đề cao cảnh giác, một tiếng cười nham hiểm đột nhiên vang lên.
“Chỉ là một lũ nhóc con, đừng lo lắng, các người sẽ được tự do nhanh thôi mặc dù quá trình này sẽ rất thống khổ.”
“Tên khốn kiếp!”
Hạ Tử Yên hét lên.
Sau khi an ủi Trâu Lâm đang run rẩy vì sợ hãi, cô lập tức đứng dậy và quát to: “Lỗ Trì, ông đừng có giở trò giả thần giả quỷ ở đây nữa, tôi biết ông đã tới đây rồi!”
“Dù sao ông cũng là người có chút danh tiếng, nếu như ông có lá gan thì cứ bước ra đây chiến đấu với chúng tôi một trận!”
“Chiến đấu?”
“Chiến đấu với mấy người ư?”
Tiếng cười quái dị tiếp tục vang lên tràn ngập sự coi khinh.
Và ngay sau đó, cửa đại sảnh lập tức vỡ tan khiến cho mọi người đều kinh sợ.
“Đến đây!”
Một người trong đó đã chuẩn bị sẵn một ngọn giáo ném về phía cửa!
Vút!
Mọi người tập trung về phía ngọn giáo và phát hiện nó đâm xuyên qua cơ thể một người, trực tiếp đóng đinh người đó vào tường.
Ngay sau khi thấy rõ dáng vẻ của người đó, mọi người đều ồ lên!
“Là, là Hứa Hiểu Niên!”
“Còn người nằm trên mặt đất kia không phải là Triệu Minh sao?”
Đúng thế, hai người vừa đột nhiên bị ném vào trong đại sảnh chính là hai thành viên Vũ Minh chạy trốn lúc sáng.
Giờ phút này, hai người đều đã chết.
Cách chết vô cùng thê thảm, quần áo tả tơi, trên mặt dính đầy máu và đất.
Hơn nữa, vẻ mặt lúc chết vô cùng đau đớn.
Khó có thể tưởng tượng nổi trước khi chết, hai người này đã bị tra tấn tới mức nào…
Trong lòng mọi người bắt đầu ngập tràn sự sợ hãi.
Hạ Tử Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lỗ Trì, ông mau lăn ra đây!”
“Ngay cả người của Vũ Minh mà ông cũng dám giết.
Ông đã phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất, ông nhất định phải chết!”
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy một đám sương đen từ ngoài cửa đại sảnh tiến vào, trong đó lại truyền đến tiếng cười nham hiểm.
“Trước đây, ngay cả phó phân tiền nhiệm của các người cũng chết trong tay tôi.
Đây chỉ là hai tên nhãi nhép, có gì mà tôi không dám giết chứ?”
Phó phân bộ tiền nhiệm chết trong tay Lỗ Trì ư?
Tất cả thành viên Vũ Minh ở bên cạnh Hạ Tử Yên đều ngơ ngác, bọn họ chưa từng nghe về chuyện này bao giờ.
Sau khi thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, trong lòng Hạ Tử Yên chùng xuống.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì sẽ không có cơ hội chiến thắng nào nữa!
Cô nhất định phải tìm cách xua tan sự sợ hãi của mọi người mới được, vì thế cô cắn răng quát to: “Nhất định là giả! Mọi người đừng nghe lời mê hoặc của ông ta!”
“Nếu như ông ta thật sự lợi hại như vậy thì chắc chắn sẽ không cần đánh đòn tâm lý với chúng ta ngay khi mới xuất hiện.”
“Chắc chắn ông ta đang nói láo, trước tiên muốn hù dọa chúng ta để làm suy giảm sức chiến đấu, sau đó mới tấn công!”
“Ồ?”
“Thế sao?”
Tiếng cười hung ác tiếp tục vang lên, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một ông lão mặc áo bào đen chậm rãi bước ra từ trong màn sương đen.
Trên gương mặt già nua kia vẫn còn nụ cười khát máu khiến người ta vừa nhìn đã thấy sởn tóc gáy!
Người này chính là Lỗ Trì.
Hạ Tử Yên nhíu mày.
“Cuối cùng lão tặc này cũng xuất hiện.”
“Mau liên hợp thực hiện bí pháp!”.