Chương 702
Sau khi nghe vậy, Lương Siêu nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Diệp Tiêu, sau đó gật đầu.
“Được, chỉ cần cậu không mất đi nhân tính, tính tình cũng không tệ, còn phải để lại thể diện cho chị của cậu nữa, lần này coi như bỏ qua cậu, nhưng mà!”
Giọng nói đột ngột thay đổi, hắn lại nói:
“Nếu như có lần sau, đừng nói là tiện nghi của một người anh rể, cho dù cậu là con ruột của tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Sau khi nói xong, Lương Siêu nhìn Lương Nghiên trên mặt vẫn vẻ khiếp sợ, liền ôm cô và vỗ vai cô ấy rồi ôn nhu an ủi cô ấy.
Sắc mặt Diệp Tiêu hung ác tàn độc, liền triệt để lâm vào trầm mặc.
Trên đường trở về, mặc dù Diệp Khuynh Thành liên tục hỏi rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu phía sau nhưng Diệp Tiêu không nói một lời nào, điều này khiến Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận.
“Tiêu Tiêu, từ giờ trở đi em sẽ bị cắt hết thảy chức vụ của mình trong tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, về nhà đóng kín suy nghĩ trong bảy ngày!”
Diệp Tiêu nghe những lời đó đã vô cùng tức giận: “Dựa vào cái gì!”
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trong giây lát cứng đờ, lúc này đem bộ dạng nữ nhân cường thế bá đạo thể hiện ra.
“Chỉ vì chủ tịch hiện tại của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh là tôi.”
“Sự thịnh vượng của Diệp gia, là do một mình tôi định đoạt!”
“Đừng nhiều lời nữa, hãy đóng cửa suy nghĩ một tháng đi!”
…
Cùng lúc đó, trong một tháp canh không xa bên ngoài viên ngoại động vật hoang dã.
Cầm ống nhòm công suất cao lên, Phương Lệ vẫn đang nhìn khu vực bừa bộn, mà lúc nãy Lương Siêu chiến đấu chiến đấu với Kim Giáp Hổ, nhìn những cái xác hổ nằm đầy đất, với vẻ mặt u ám không thể diễn tả nỗi.
“Lương Siêu…”
“Ban đầu tưởng rằng chí ít mười mấy con Kim Giáp Hổ có thể tạo thành chút uy hiếp với mày, không nghĩ tới chẳng những biến thành đá mài đao, cuối cùng còn bị mày diệt sạch.”
“Thực lực của mày thật sự khiến tao bất ngờ.”
Than nhẹ một tiếng xong, Phương Lệ lại cười một tiếng, gằn giọng thì thầm: “Chẳng qua cũng không đáng kể, cũng chỉ có thằng nhãi ngốc Diệp Tiêu mới cảm thấy vườn động vật hoang dã lần này là sát cục đối với mày. Sát cục chân chính còn ở phía sau mà.”
…
Về đến nhà, khi thấy Lương Siêu ở trần mình đầy thương tích, hai cô gái Mộ Khuynh Tuyết, Cung Vũ vẫn luôn đợi trong nhà lập tức vây lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Nhất là Mộ Khuynh Tuyết, gần đây bởi vì Mộ gia, tâm tình của cô luôn mất tập trung, ăn ngủ không yên, bây giờ thấy Lương Siêu như vậy thì vô thức nghĩ theo hướng Mộ gia.
“Đây là làm sao vậy? Có phải là kẻ thủ tịch Mộ gia cung phụng xuống tay với anh không?”
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, trái lại vỗ vỗ bả vai Mộ Khuynh Tuyết, trấn an nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là gặp chút ngoài ý muốn ở vườn động vật hoang dã thôi.”
“Nhưng lần ngoài ý muốn này giúp tôi thu hoạch được tương đối khá.” Nói xong, Lương Siêu lại móc ra mấy bình thủy tinh nhỏ trong suốt từ trong túi, Cung Vũ nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm trong bình mà hiếu kì hỏi: “Thứ nhìn giống máu này là cái gì?”