Chương 693
“Em tôi phát tác bệnh tim bẩm sinh! Nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài gấp nên quên mang thuốc! Em tôi hiện tại đã lên cơn sốc! Cầu xin những người hảo tâm mau cứu em tôi!”
Đám người thấy thế, cho dù hiện tại chung quanh còn tạm thời không có mãnh thú ẩn hiện, nhưng cũng không ai dám xuống xe, dù sao mọi người đều từng nghe qua không ít tin tức về chuyện mất mạng trong vườn động vật hoang dã.
“Hô. . .” Sau khi hít sâu mấy cái, cưỡng ép sát ý nồng đậm đang dâng lên trong lòng, Diệp Tiêu cười cười với Lương Siêu, hỏi: “Lâm Y Thánh, người kia bị bệnh tim bẩm sinh, anh có trị được không?”
Còn không đợi Lương Siêu trả lời, Diệp Khuynh Thành đã trừng Diệp Tiêu một cái: “Tiểu Tiêu, không cho phép nói ẩu tả. Trong vườn động vật hoang dã cấm xuống xe, hiện tại mau bảo tài xế lái qua, mang hai anh em kia lên xe rồi nói sau.”
Không biết do trùng hợp hay sao mà Diệp Khuynh Thành vừa nói xong thì tài xế đã bất đắc dĩ giang tay ra với bốn người, nói: “Thật có lỗi, chiếc xe an toàn này của chúng ta xảy ra sự cố, tạm thời không cách nào di chuyển. Hiện đã gọi cho trung tâm an toàn, chờ một lát họ sẽ phái một chiếc xe mới tới, đến lúc đó xin các vị đổi chỗ có trật tự.”
“Cứu mạng, cứu mạng! Ai là bác sĩ, ai có thể cứu em tôi!”
Người kia lại gào thét kêu cứu, Diệp Tiêu bắt đầu khẽ than rồi lắc đầu.
“Người này thật ngốc, nơi này là khu thả lang, tất cả động vật đều có thể xuất hiện trong khu vực này, hắn kêu càng lớn tiếng thì càng thu hút một số mãnh thú, đến lúc đó không chỉ là em trai hắn, chỉ sợ cả hắn cũng bỏ mạng.”
“Tiểu Tiêu, nói ít vài câu đi.” Diệp Khuynh Thành lại khẽ khiển trách, sau đó đã nghe Lương Siêu than thở một tiếng.
Hắn bảo tài xế mở cửa ra rồi thả người nhảy xuống xe, không vội không chậm đi về hướng hai anh em cách đó không xa.
“Lương Siêu, anh. . .”
“Yên tâm đi, không có việc gì.”
Lương Siêu không quay đầu lại mà khoát khoát tay, lấy thực lực hiện nay của mình, chỉ cần không phải gặp đàn thú thì dù là mãnh thú hung cầm lợi hại nhất trong vườn thú này cũng không thể tạo thành uy hiếp nào cả.
“Khà. . .” Nhìn theo bóng lưng Lương Siêu, khóe miệng Diệp Tiêu lập tức nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh khát máu cực độ, bờ môi khẽ nhúc nhích, thì thầm nói: “Họ Lương, dám quyến rũ chị tao, nhắm vào Diệp gia tụi tao, hôm nay bản thiếu gia phải tận mắt nhìn mày chết thế nào!”
Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, nhíu mày nhìn Diệp Tiêu đang lộ ra vẻ mặt có chút cổ quái.
“Tiểu Tiêu, em đang nói cái gì?”
“Không có gì.”
Diệp Tiêu lạnh giọng đáp lại một câu thì một chiếc xe an toàn đặc chế nặng nề toàn thân đen nhánh đã vừa vặn dừng lại một bên.
“Chị, đi theo em.”
Nói xong, cậu ta trực tiếp hợp sức với tài xế lôi kéo Diệp Khuynh Thành lên xe đặc chế, chỉ để lại một mình Lâm Nghiên ngồi trong chiếc xe trục trặc trước đó, đang lom lom nhìn theo bọn họ.
Diệp Tiêu lại nhìn Lâm Nghiên một cái, suy nghĩ một chút rồi lộ vẻ mặt không đành lòng, lập tức chạy về chiếc xe trục trặc kia, muốn dẫn Lâm Nghiên theo luôn.
“Em không muốn đi với anh! Em muốn ở đây chờ anh trai!”