Bây giờ nhà hàng thế kỷ Thiên Hải đã được Giang Hồng bao trọn, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hết sức vui tươi.
Trong sảnh tiệc xa hoa lầu ba được sắp xếp thành hiện trường hôn lễ, Giang Hồng mặc một bộ áo cưới được đặt may đang đứng trên đài, rất giống một cô công chúa cao quý.
Dưới đài người đến người đi, người người nhốn nháo, gần như đều là nhân vật nổi tiếng, ông lớn của các giới.
Không chỉ như vậy, cả phóng viên của đài truyền hình Thiên Hải và các toà soạn lớn có sức ảnh hưởng cũng trình diện, đứng trong các ngõ ngách chuẩn bị ghi hình, lập tức kéo cuộc hôn lễ này lên đến độ cao chưa từng có trước đó!
Nói đây là hôn lễ cao cấp nhất từ trước tới nay của Thiên Hải cũng không đủ.
Bạch Hạo đứng bên cạnh Giang Hồng, vừa nhìn mọi người dưới đài, vừa do dự nói: "Hồng Hồng, hôm nay là ngày vui của mình, lát nữa nếu Liễu Băng Khanh thật sự dám đến, chúng ta cũng đừng chơi cô ta khó coi quá được không?"
"Sao thế?"
"Đau lòng à?"
Giang Hồng lập tức lạnh giọng, khiến Bạch Hạo run lên một cái, nghĩ đến hai ngày trước Giang Hồng tra tấn mình không ra hình người, anh ta vội vàng lắc đầu.
"Không không không!"
"Trong tim anh chỉ có mình em, sao lại đau lòng thay cho con khốn kia chứ?"
"Anh, anh chỉ không muốn phá hư việc vui của hai ta vì con khốn kia."
"Hừ!" Giang Hồng tức giận hừ một tiếng, nói: "Lần này tôi bỏ ra nhiều như vậy, bao gồm cả hôn lễ này, cũng chỉ có một mục đích!"
"Chính là để con khốn họ Liễu kia và cả nhà nó cùng thân bại danh liệt!"
"Còn thằng ăn bám mà con khốn kia tìm đến nữa! Tôi muốn hắn sống không bằng chết!"
Nói xong, cô ta lại nghiêng đầu sang trừng mắt cảnh cáo Bạch Hạo một cái.

"Anh còn dám nói nhảm một câu thì coi chừng ngày mai bà đây bỏ anh, để thứ trông thì ngon mà không dùng được như anh lưu lạc đầu đường, làm ăn mày cả đời này!"
Bạch Hạo lại giật mình, vội vàng ngậm miệng.
Qua chừng một phút, Liễu Băng Khanh kéo cánh tay Lương Siêu song song bước vào, trai tài gái sắc, trong nháy mắt đã thu hút không ít ánh mắt, Giang Hồng thấy thế thì trong lòng càng thêm đố kị!
Đang muốn xuống đài đi tìm bọn họ thì đúng lúc một đám người nhao nhao lên đài chúc phúc.

Tất cả đều là một số nhân vật lớn trong giới kinh doanh Thiên Hải, dẫn đầu rõ ràng là hội trưởng thương hội Thiên Hải, Khương Bách Đào.
"Giang tiểu thư, chúc mừng chúc mừng."
"Ha ha, chúc cô Giang, anh Bạch trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử!"
"…"
Giang Hồng cám ơn từng người, lập tức nhìn về phía Khương Bách Đào mà cười hỏi: "Khương hội trưởng, không biết các người thảo luận chuyện liên quan tới tôi trước đó như thế nào rồi?"
"Ha ha!" Khương Bách Đào cười to hai tiếng, còn giơ ngón tay cái lên với Giang Hồng.
"Giang tiểu thư không hổ là xuất thân hào môn tỉnh thành, vừa ra tay đã hết sức xa xỉ!"
"Chuyện liên quan tới cô cơ bản không thành vấn đề, chỉ là Giang tiểu thư vẫn luôn ăn không mà chưa hứa hẹn, không để chúng tôi nhìn thấy lợi ích thật sự, trong lòng chúng tôi không nắm chắc."
Giang Hồng nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, lập tức đáp lại.
"Được!"
"Có câu nói này của Khương hội trưởng thì tôi đã cảm thấy yên tâm, hiện tại tôi lập tức bảo người chuyển năm mươi tỷ vào tài khoản công ty các vị!"
"Nhưng lát nữa còn phải làm phiền các vị phối hợp với tôi, không thành vấn đề chứ?"
"Đó là tất nhiên!" Bọn người Khương Bách Đào cười chấp nhận, thấy thế, Giang Hồng nhìn về phía Liễu Băng Khanh, Lương Siêu dưới đài, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.
"Cẩu nam nữ!"
"Hôm nay tao phải triệt để hủy diệt tụi mày!"
Lại qua một lát, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Sau khi cô dâu chú rễ là Giang Hồng, Bạch Hạo đứng trên đài, một MC đang muốn nói một đoạn lời dạo đầu thì Giang Hồng đột nhiên đoạt lấy microphone, Liễu Băng Khanh thấy thế cũng không khỏi cứng đờ.
Nhìn điệu bộ của Giang Hồng liền biết cô ta chuẩn bị muốn tung ra đòn sát thủ.
Lương Siêu cười nhìn cô ấy một cái rồi khẽ bóp tay cô: "Cứ yên tâm đi, lát nữa cô không cần làm gì, cũng không cần nói gì, cứ đứng xem kịch, cảm thấy hả giận là tốt rồi."
Liễu Băng Khanh điều chỉnh hô hấp, thấy Lương Siêu đưa mắt trấn an thì khẽ gật đầu, nhất thời cũng không khẩn trương như vậy.
Sau một khắc, Giang Hồng mở miệng: "Những người có mặt ở đây đều từng thấy qua việc đời, cũng từng tham gia không ít hôn lễ quy mô lớn, để các vị cảm nhận được cảm giác mới mẻ, tôi sẽ tự tiện chủ trương, thu xếp một tiết mục khác."
"Tiết mục đầu tiên, ngược tiểu tam!"
Xoạt!
Cả sảnh lập tức xôn xao, tiết mục này thật sự rất đặc biệt!

Ngay sau đó Giang Hồng tiếp tục nói: "Lúc trước khi tôi và người yêu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì một con đàn bà thối không biết xấu hổ tìm mọi cách dụ dỗ chồng tôi, cả ngày làm điệu làm bộ ra vẻ mập mờ trước mặt chồng tôi."
"Mà con khốn ti tiện đó không phải là con nhà nghèo luôn muốn liều mạng leo lên cao, ngược lại là con nhà giàu từ nhỏ đã cơm ngon mặc đẹp."
"Vậy chỉ có một khả năng để giải thích, chính là con đàn bà này trời sinh đã hèn hạ!"
"Để chứng minh kết luận này, tôi còn cố ý tốn công thu gom video, chứng tỏ con đàn bà này cả ngày dụ dỗ đàn ông, sa đoạ ăn chơi, dang díu, làm loạn với đủ loại đàn ông."
"Khà..." Khương Văn Hiên ngồi bên cạnh Lương Siêu nghe vậy thì cười một tiếng: "Để làm xấu mặt Liễu mỹ nữ, con nhỏ điên này cố ý tìm người làm giả video, còn dùng kỹ thuật đổi mặt, cũng coi như nhọc lòng."
"Cái gì là kỹ thuật đổi mặt?" Liễu Băng Khanh không hiểu mà hỏi, Khương Văn Hiên giải thích: "À, là tìm một người phụ nữ làng chơi ăn ngủ với các loại đàn ông rồi quay video, lại đổi mặt cô ta thành cô."
"A?" Liễu Băng Khanh lập tức trợn mắt hạnh lên, làm vậy cũng được sao!
Lúc này "Vụt!" một tiếng, cô đứng bật dậy muốn xông lên đài ngăn cản Giang Hồng, lại bị Lương Siêu giữ chặt.
"Băng Khanh, bình tĩnh."
"Tôi còn bình tĩnh thế nào!"
"Một khi loại video này bị tung ra, sau này tôi còn làm người thế nào? Làm sao đặt chân ở Thiên Hải nữa?"
Liễu Băng Khanh đang sốt ruột thì màn ảnh lớn phía trước lóe lên, video đã bị phát sóng.
"A… A!"
Nghe từng đợt tiếng kêu rên, gương mặt xinh đẹp của Liễu Băng Khanh "Soạt!" một cái đỏ lên, không có dũng khí ngẩng đầu nhìn, Lương Siêu lại cười đẩy cô ấy.
"Không ngại nhìn một chút đi, sẽ có bất ngờ đó."
Liễu Băng Khanh ngẫm nghĩ, sau đó lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên.

Khi thấy người phụ nữ trong video thì cô nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Cái này.

.

.

Tại sao lại như vậy?"
Người phụ nữ trong video không phải là mình, mà là Giang Hồng!
"Ha ha…" Khương Văn Hiên lại cười cười, nói: "Hai ngày trước tôi làm bộ làm quen với bà điên này, con ả uống say rồi nói hết kế hoạch trong hôn lễ hôm nay cho tôi biết."
"Cho nên tôi đã tìm người lén ra tay với video của cô ta rồi."
Cùng lúc đó, Giang Hồng trên đài đang hả giận mà nhìn Liễu Băng Khanh, nhưng rất nhanh đã phát hiện là lạ, không nhìn ra chút nổi giận nào Khanh trên mặt Liễu Băng.
Ngay sau đó, còn cảm nhận được không ít người ở đây đang nhìn mình một cách quái lạ, kỳ dị.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Giang Hồng có chút buồn bực, vô ý thức mà xoay người nhìn lại.
Khi thấy người phụ nữ đang bị một tên ăn mày bẩn thỉu đè ở dưới thân trong video là mình, cả người cô ta như bị sét đánh, lập tức ngơ người ra!
Ngay sau đó, cả sảnh truyền đến một tràng cười vang, Lương Siêu còn vỗ tay mà bảo tốt.
"Người phụ nữ này không phải là cô dâu sao!"
"Chậc chậc, nhìn đúng là hèn hạ thật, quả thực có thể gọi là con đê tiện trời sinh rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play