Chương 627
“Tao muốn thi đấu y thuật với mày, ai thua thì tự tử ở nơi này, hai nữa là người kia không cần chịu trách nhiệm gì!”
“Thế nào, có dám hay không!”
Lương Siêu nghe vậy lại một trận buồn cười, nhìn sắc mặt đang thay đổi biểu cảm phành phạch của Hoa Văn Xương, hắn lại trêu đùa hỏi: “Hoa lão này, ông chắc chắn là không muốn ngăn cản cháu trai bảo bối này của ông chứ?”
Hoa vô lại…
Nghe thấy tên gọi này khiến cho sắc mặt của Hoa Văn Xương đen như đít nồi, ý muốn ngăn cản Hoa Tử Húc vừa nảy sinh trong lòng đã biến mất.
“Cháu trai của tôi học y từ nhỏ cho nên chắc chắn là người đứng đầu trong thế hệ này. Vì thế chỉ cần một chút kỹ thuật nhỏ thôi cũng đã đủ để phó với thằng nhãi như cậu rồi!”
“Tử Húc, cháu hãy giáo huấn thằng nhãi này giúp ông đi. Cuối cùng khiến cho nó tự sát thì càng tốt, đỡ sau này đi ra ngoài làm mất mặt những người trong giới Trung y như chúng ta!”
“Vâng, ông cứ yên tâm.”
Thế nhưng ngay sau khi Hoa Tử Húc vừa mới gật đầu với lời thề son sắt thì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vừa được Lương Siêu chữa trị đã nhổ thẳng nước bọt về phía hai ông cháu.
“Chỉ bằng hai người mà cũng xứng đấu với Lương thần y sao? Đúng là tự tìm đường chết!”
“Các người mới chính là người làm mất mặt giới Trung y! Lão già họ Hoa kia, ông có biết vợ của tôi suýt chút nữa đã tự sát vì lời nói của ông không!”
“Nếu như không nhờ có Lương thần y xoay chuyển tình thế thì gia đình tôi đã bị ông hủy hoại rồi!”
“…”
Nhìn thấy những người bệnh nhân quen thuộc mà mình đã từng khám chữa mà không có cách trị, Hoa Văn Xương, Trương Ngọc Đường cùng với những bác sĩ Trung y lâu năm trong giới Trung y ngơ ngác.
Đây là tình huống gì vậy?
Trước kia mạng sống mong manh, hơi thở yếu ớt, tại sao bây giờ sắc mặt của cả đám ai cũng tốt như vậy?
Thấy vậy, chủ y quán bội ra mặt. Lúc này, ông ta vô cùng bội phục với tài y thuật của Lương Siêu nên lập tức chắp tay với mọi người.
“Các vị tiền bối cùng với các lão thần y, tình trạng của những người bệnh ở đây đều chuyển biến tốt hơn nhiều dưới sự chữa trị của Lương thần y. Hiện giờ, bọn họ không còn mắc bệnh nan y nữa.”
“Chính tôi đã nhìn thấy tận mắt nên tôi có thể làm chứng.”
Xì xào!
Mọi người đứng trong sân bàn tán xôn xao còn các lão Trung y đều không nói nên lời.
“Haizzz…”
“Xem ra giới Trung y của chúng ta cũng ứng với câu nói sóng sau xô sóng trước. Thật hổ thẹn.”
Không biết là vị bác sĩ Trung y nào nói câu đó. Ngay sau đó, Trương Ngọc Đường bật cười ha ha.
“Như vậy có gì mà hổ thẹn?”
“Nhân tài đời nào cũng có, chỉ có như vậy thì giới Trung y của chúng ta mới có thể truyền từ đời này sang đời khác, ngày càng hưng thịnh. Đây chính là niềm vui lớn đối với chúng ta cũng như những người dân.”