Chương 605
“Cũng không biết mấy thành viên nữ ở Hổ Đường ăn trúng phải gì mà lại hợp sức để bắt nạt chị Tử Yên. Hai ngày này, họ bắt chị ấy làm đủ thứ việc nhà, thậm chí họ còn đánh chị Tử Yên rất thậm tệ, cả người trên dưới toàn vết thương. Chiều nay tôi còn thấy qua đó.”
“Nhưng chị Tử Yên sống chết không cho tôi báo lên chuyện này, không cho tôi nói với thầy dạy, và không cho tôi đi, thậm chí là giám sát tôi sợ tôi đi báo với người lớn.”
“Chị Tử Yên cũng nói rằng những gì chị ấy đang trải qua là một dạng tu hành, vì vậy bảo tôi không can thiệp …”
Coi việc bị ngược đãi là tu hành sao?
Nghe ra ý này, có nghĩ là một cô gái hoạt bát và sôi động như Hạ Tử Yên bây giờ đã bị bắt nạt thành một kẻ nghiện bị ngược đãi rồi?
Trong gang tấc, trong lòng Lương Siêu cảm thấy hơi đau và nhức nhối.
“Khương Nhu, tôi muốn đến trụ sở Võ Minh của cô bây giờ, cô có thể đưa tôi vào thêm một lần nữa không?”
“Hả?”
Khương Nhu rất thông minh, cô ngay lập tức đoán được Lương Siêu sẽ làm gì.
Mặc dù cô có nguy cơ sẽ bị các trưởng lão của luật hình sự trừng phạt, nhưng sau khi do dự một hồi cô cũng gật đầu: “Được, vậy thì anh phải hứa với tôi, đi vào trụ sở xong rồi không được tạo bất kỳ động thái nào quá lớn.”
“Chỉ cần đưa chị Tử Yên ra ngoài, không cần động thủ thì cố gắng không động thủ.”
“Phù…”
Lương Siêu hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu.
“Được, tôi cam đoan với cô.”
Hai giờ sau, ở tổng bộ Võ Minh phía Tây Quảng trưởng.
Nơi quảng trường này là nơi thi đấu thể thao diễn võ giữa các thành viện chấp sự, cho nên môi trường của nơi này có thể nói là nơi bẩn và loạn nhất ở trong tổng bộ Võ Minh, giờ phút này, Hạ Tử Yên đang phải chịu đựng ở đây cực khổ dọn dẹp.
Điều gây tức tối đó là mỗi khi cô dọn dẹp xong một khu vực, nhiều thành viên nữ đứng bên cạnh sẽ giẫm đạp lên khu vực đó và ném một ít rác đã được chuẩn bị từ lâu.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì!”
“Không phải cô nói điều này đối với cô là một loại tu hành sao? Vậy chúng tôi thân làm tiền bối của cô đương nhiên cũng cần phải quan tâm đến cô hơn, cho cô nhiều cơ hội tu hành hơn còn gì!”
Hạ Tử Yên nhất thời không thể nhịn được nữa, hung hăng ném xuống cây chổi lau.
“Bà đây đếch làm nữa!”
Thấy vậy, chừng hai mươi thành viên nữ lập tức rút roi sau lưng ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Yên với sự ác ý.
“Hạ Tử Yên, đến bây giờ mà mày còn muốn quẳng gánh giữa đường à? Hai ngày nay đánh mày vẫn chưa đủ sao? Tao thấy mày đúng là con chỉ biết ăn cơm mà không biết mình bị đánh đúng không?!”
“Vương Lan, lời này của cô không đúng rồi, hai ngày nay nó ngoài uống chút nước ra thì chẳng có tí ơm nào vào bụng cả, ngay cả rễ cỏ lá cây cũng chưa ăn qua, thì làm sao nhớ ăn cơm được?”
“Ôi chào, vậy thì nó là một con đĩ không nhớ ăn cũng không nhớ bị đánh!”