Chương 600
“Thậm chí sau khi bữa tiệc tối kết thúc còn muốn mời chúng tôi đến khách sạn nói chuyện hợp tác, lúc ấy tôi đã cảm thấy ghê tởm muốn chết rồi, không ngờ tới hiện tại lại càng nghiêm trọng hơn, dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy ép chúng tôi!”
“Anh ta trông như thế nào?”
“Có phải trên mặt có một nốt ruồi đen không?”
Tuy nói hắn cảm thấy tên Tả Khiêm này không giống với người bạn lúc trước của mình lắm, nhưng Lương Siêu vẫn phải hỏi lại một tiếng.
“Đúng đúng!”
“Bên trái hay bên phải thì tôi quên mất, nhưng quả thật có một nốt ruồi đen đặc biệt bắt mắt!” Liễu Băng Loan vừa nói vừa lật xem album ảnh trên điện thoại, cuối cùng cũng tìm được số ảnh của bữa tiệc tối hôm đó, bên trong vừa hay có một tấm ảnh có góc nghiêng mặt Tả Khiêm.
Lương Siêu vừa nhìn đã nhận ra!
Đó là bạn cũ của hắn!
Sau đó sắc mặt hắn liền triệt để tối sầm xuống, lại nhìn về cái thẻ phòng trong tay.
Khách sạn Khải Hoàn Kim Duyệt, phòng 518.
Không nói hai lời, đứng dậy bước đi.
Cho dù ngày xưa có giao tình không tồi như thế nào thì hôm nay cũng phải hảo hảo dạy hắn nên làm người như thế nào!
“Lương Siêu!”
Đương nhiên Liễu Băng Khanh biết hắn muốn đi làm cái gì, trừng mắt với Liễu Băng Loan một cái, trách cô quá nhanh miệng, sau đó vội vàng chạy tới ngăn hắn lại.
“Nghe tôi khuyên một câu, đừng đi.”
“Tập đoàn Tả thị là kẻ khổng lồ trong giới bất động sản Đế Kinh, nhà họ Tả ở Đế Kinh cũng là gia tộc hạng nhất, thế lực phức tạp, gốc gác vững mạnh, nếu tôi và Băng Loan vẫn chưa thương tổn gì thì đừng đi kết oán với đối phương nữa.”
“Dù sao gánh nặng trên vai anh bây giờ cũng không nhẹ.”
Lương Siêu nghe vậy, thì nhíu chặt mày.
Năm năm trước, nhà họ Tả cùng lắm chỉ là gia tộc hạng hai, hạng ba, trong nhà chỉ có một công ty trang trí, kém xa so với nhà họ Lâm.
Nhưng mà bây giờ lại biến thành ông trùm bất động sản rồi?
Chuyện này làm hắn cảm thấy có chút cảnh còn người mất.
Thấy hắn vẫn im lặng, Liễu Băng Khanh lại khẽ cầm tay hắn: “Coi như là nể mặt tôi, đừng làm gì nữa, được không?”
Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cảm giác cả người đều bị vẻ dịu dàng trong mắt đối phương hòa tan, khẽ gật đầu, tạm thời nhịn xuống một lần vậy.
Vừa nể mặt Liễu Băng Khanh, vừa nể tình bằng hữu ngày xưa đi.
Lát sau.
Liễu Băng Loan đang nhàm chán lướt di động, khi lướt tới một bài đăng thì đột nhiên thét lên một tiếng, làm Liễu Băng Khanh lại nhìn cô bằng một ánh mắt quái dị.