Chương 565
“Phương thuốc này so với phương thuốc mà Hoa Văn Xương cung cấp trước đó thì sao?”
“Thành thật mà nói chính là một trời một vực!”
Giáo sư Đoàn cười chế nhạo: “So với phương thuốc thần kỳ này, những đơn thuốc mà lão già Hoa Văn Xương kia viết chỉ là rác rưởi!”
“Chúng tôi đã suy xét rất kỹ rồi, loại thuốc mới được sản xuất dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của phương thuốc có tác dụng chữa khỏi hoàn toàn các chứng bệnh tương ứng!”
“Chủ tịch Diệp, vấn đề nan giải hiện tại của tập đoàn đã được giải quyết hoàn toàn rồi!”
Nghe vậy, nhất thời Diệp Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ niềm vui này tới quá bất ngờ.
Nhớ lại thái độ của mình đối với Lương Siêu vào ngày hôm qua, cô ta xấu hổ đỏ ửng mặt.
“Chủ tịch Diệp, vấn đề hiện tại của phương thuốc đã được giải quyết nhưng nếu như muốn tuân thủ nghiêm ngặt theo phương thuốc này thì ngài sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền để thu thập dược liệu. Có thể đây sẽ là một vấn đề nan giải khác…”
Đoàn giáo sư còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã dứt khoát nói: “Một câu thôi, chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách còn chuyện dược liệu nhờ vào mọi người, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt theo phương thuốc!”
“Bởi vì chuyện này còn liên quan tới sức khỏe, thậm chí là tính mạng của người bệnh nên nhất định không được qua loa!”
Nghe xong, mọi người đều gật đầu cung kính.
Sau khi các chuyên gia rời đi, Giả Nam kích động nói: “Chủ tịch Diệp, lần này chúng ta thật sự nhặt được kho báu rồi! Hiện tại ngài có phải đang nghĩ cách làm thế nào để giữ Lương thần y ở lại công ty chúng ta phải không?”
“Ừm.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu theo bản năng. Giờ phút này, Lương Siêu trong mắt cô ta chính là một kho báu vô tận nên đương nhiên cô ta cần phải giữ lại hắn bằng mọi giá.
Là chủ của một tập đoàn, sự nhạy bén này cần phải có.
“Thật không ngờ Lương Siêu chính là một bảo vật.”
Giả Nam cười trêu ghẹo: “Nếu như đã là một bảo vật thì ngài có lấy thân báo đáp cũng không lỗ.”
Vừa nói ra miệng, cô ta đã nhận một ánh mắt khinh thường từ Diệp Khuynh Thành.
Tuy nhiên Giả Nam cũng tinh ý nhận ra rằng bên trong ánh mắt khinh thường của Diệp Khuynh Thành đã bớt đi sự trách cứ nhưng lại thêm sự ngượng ngùng.
“Nam Nam, cô đi gọi điện thoại cho Lương Siêu nói rằng tôi muốn mời anh ta ăn cơm để cảm ơn còn có…”
Diệp Khuynh Thành đang nói dở thì chợt dừng lại rồi phất tay.
“Thôi bỏ đi, để tôi tự gọi điện thì tốt hơn. Cô cứ đi ra ngoài trước đi, nhớ là gửi số điện thoại của anh ta cho tôi nhé.”
Cô ta vừa nói vừa đi tới trước gương thử đồ. Cô ta lấy mấy bộ quần áo với các kiểu dáng khác nhau, lần lượt mặc thử.
Xem ra sông băng dường như có dấu hiệu tan chảy.
Ba giờ chiều, Lương Siêu đi mua sắm cùng với Cung Vũ ở trung tâm thương mại.