Chương 540

“Lão hủ không trốn tránh cái gì, hôm nay liền, liền quỳ gối ở nơi này, ngài cứ tùy tiện mắng, tùy tiện đánh, chỉ cần ngài có thể triệt để hả giận thì lão hủ này bỏ hết mặt mũi, thậm chí cả cái mạng già này cũng được!”

Cam Mâu nói xong thì mấy người Đỗ Bình cũng cúi đầu chín mươi độ trước Lương Siêu.

Động tác đồng loạt, mang đến sự chấn động thị giác, làm Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm kinh sợ đến trực tiếp ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ kia còn thảm hơn cả chó nhà có tang.

Bọn họ trông sáng trông chiều, trông ngày trông đêm chờ cường giả của tổng bộ Võ Minh đến, thế mà những người này lại nói xin lỗi Lương Siêu…

Cây cỏ cứu mạng cuối cùng rất có thể sẽ trở thành cành mận gai quất chết bọn họ!

Trong nhất thời, trong đầu họ cứ quanh quẩn câu nói đang tương đối lưu hành hiện nay trên mạng.

Xong, Xong con mẹ nó rồi…

Sau một khắc.

“Đều đứng lên đi.” Lương Siêu tùy ý phất phất tay, nói: “Thấy thái độ của các người không tệ, chuyện xảy ra trước đó coi như bỏ qua. Tiếp theo tôi phải cẩn thận nghĩ xem nên xử trí hai tên này như thế nào, được rồi, không có chuyện của các ông nữa, đều đi đi.”

Đám người nghe vậy thì cũng không ngốc đến mức trực tiếp rời đi. Lương Siêu người ta đã độ lượng, dễ nói chuyện như vậy, thế thì bọn họ còn không tranh thủ bắt lấy cơ hội để thể hiện thật tốt, bài ưu giải nạn cho người ta?

Chút EQ cơ bản như thế vẫn phải có.

Thế là đám người đồng loạt quay đầu sang, từng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, tàn nhẫn cùng bắn về hướng Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm, dọa cho họ lập tức run rẩy, nói cũng không trôi chảy nổi…

“Hai người này gan to bằng trời, theo lão hủ thấy thì nên tra tấn cực hình ngay tại chỗ!”

“Cam trưởng lão, ngài có thương tích trong người, thuộc hạ nguyện chịu cực làm thay, móc tim, róc thịt hay ngũ mã phanh thây, Lương đại sư ngài không ngại chọn chứ?”

“Lương đại sư, tôi cũng coi như quen biết hai người này, nhà họ Ngô từ trên xuống dưới có tất cả mười tám người, Đào gia nhiều hơn một chút, có ba mươi mốt người, chỉ cần ngài nói một câu, tôi lập tức sắp xếp người diệt sạch bọn họ.”

“…”

Càng về sau mọi người càng nói càng ngoan độc hơn, những lời đó lại khiến cho lòng dạ của Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung càng thêm ngẩn ngơ vỡ vụn.

Đến lúc bọn đang sụp đổ tới mức không thể hơn được nữa, lúc này mới bắt đầu quỳ gối dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ trước Lương Siêu.

Bởi vì trong lòng họ biết rất rõ, nếu nhóm người tàn nhẫn ở tổng bộ Võ Minh mà thực sự muốn tiêu diệt cả nhà của hai tên thương nhân quèn bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

“Lương đại sư, cầu xin ngài tha mạng!”

“Tôi xin sẵn lòng dốc hết toàn bộ tài sản của mình, xin ngài tha cho tính mạng của già trẻ lão ấu nhà tôi!”

“Tôi cũng vậy, 1,2 tỷ tiền mặt và cả sản nghiệp của tập đoàn Ngô Thị đều cho ngài cả! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót cứ coi tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi mà!”

Hai người họ nài nỉ bao lâu, lúc này thậm chí còn giống như hai đứa con nít nước mũi chảy ròng ròng, bắt đầu khóc “Oa oa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play