Chương 530
Giả Nam gọi một tiếng, Lương Siêu cũng tỉnh táo lại.
“Lương thần y, chỉ cần ngài hứa giúp tôi trực tiếp thâu tóm sản nghiệp y dược của hai nhà Ngô, Đào thì tôi có thể giúp ngài theo đuổi Diệp chủ tịch.”
“Tuy tôi không dám hứa chắc nhất định có thể thành công, nhưng tôi là tướng tài đắc lực của Diệp chủ tịch, nhất định sẽ giúp ngài hết sức, tôi nghĩ sức nặng này cũng đủ đúng không?”
Lương Siêu cười cười, vuốt cằm một hồi rồi nói: “Cái kia… theo đuổi Diệp chủ tịch các cô cũng không phải mục đích của tôi, nhưng nếu cô có thể giúp tôi thành công từ hôn, để cô ấy trả phần hôn thư kia cho tôi, tôi hứa sẽ giúp cô trực tiếp thâu tóm tất cả sản nghiệp của hai nhà Ngô, Đào, thế nào?”
Giả Nam: “…”
Cô ta không khỏi móc móc lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe lầm không.
Cung Bình thấy thế thì cười một tiếng, nói: “Giả tổng, cô không nghe lầm. Hiện tại đối với con rể của tôi, không có gì càng hấp dẫn hơn từ hôn cả.”
Người này có bị bệnh không? Hoặc chính là tự cao tự đại cực độ, cảm thấy cho dù là cực phẩm như Diệp Khuynh Thành cũng không xứng với hắn.
Chẳng qua rất nhanh cô ta vẫn đồng ý, bởi vì yêu cầu này thật sự đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
“Tốt, vậy chúng ta quyết định vậy đi.”
“Lúc nào tôi có thể thu được hợp đồng của hai nhà Ngô, Đào?”
“Nhanh nhất là đêm nay, trễ nhất là sáng sớm ngày mai, việc rất nhỏ, vốn không phí bao nhiêu thời gian cả.”
Giả Nam lại nhíu mày, cho dù hắn thấy hai nhà Ngô, Đào đã như cá nằm trên thớt, nhưng dù sao sức nặng của người ta cũng nằm ở đó. Bản lĩnh của Lương Siêu lớn đến mấy cũng không thể không quan tâm đến sự phản công của hai nhà này trước khi chết, cho nên cô ta đoán tối thiểu cũng phải ba năm ngày mới được.
Nhưng Lương Siêu nói cứ như tiện tay là hoàn thành, miệng lưỡi thật lớn lối, thật không sợ cuối cùng sẽ lật thuyền trong mương sao?
Có điều, tuy trong lòng Giả Nam nghĩ như vậy, còn có chút khinh thường Lương Siêu, nhưng cũng không biểu lộ ra, vẫn rất khách sáo mà gật đầu cười.
“Như thế rất tốt.”
“Vậy tôi đi về trước, xin đợi tin vui của Lương thần y.”
“Được.”
Sau khi Giả Nam rời đi, Cung Bình cười khổ một tiếng rồi nói: “Tiểu Lương, nghe Diệp chủ tịch mà Giả Nam miêu tả nhất định là người phụ nữ tầm mắt cực cao, muốn từ hôn còn không dễ dàng sao? Còn cần bỏ ra mười mấy tỷ sao?”
“Haiz, dù sao cũng là tôi từ hôn người ta, cũng có chút xấu hổ, giúp họ chuyện này coi như một chút đền bù đi.”
Đền bù?
Mười mấy tỷ…
Khóe miệng Cung Bình đột nhiên co giật, cảnh giới này thật sự không phải người bình thường có được.
Chỉ một chữ – Phục!
Phục đến cả ông ấy cũng vô thức xuất hiện suy nghĩ nếu lúc trước trực tiếp đồng ý thỉnh cầu từ hôn của Lương Siêu thì tốt rồi, chẳng qua cân nhắc tỉ mỉ một hồi thì vẫn từ bỏ.