Chương 412
Bây giờ đến lượt Lương Siêu ngạc nhiên.
“Tiền bối vậy người cũng biết Thiên Y Môn sao?”
“Tôi, tôi đương nhiên biết!”
“Nói!”
“Thiên Huyền là gì của cậu!”
“Là sư phụ.”
Ngay lập tức, Lê Uyển vô cùng kích động, thân thể nóng bỏng mềm mại bắt đầu có chút run rẩy, bà chỉ vào Lương Siêu quát: “Quỳ xuống!”
“Dập đầu!”
“Cái quái gì thế?”
“Tại sao?”
Lương Siêu không kìm được mà thốt ra một lời tục tĩu, vừa định nói rằng người phụ nữ đó bị bệnh, thì Lê Uyển đã tát vào sau đầu hắn.
“Tại sao?”
“Chỉ bởi vì tôi là vợ của sư phụ của cậu!”
“Cái gì vậy?”
“Sư, sư nương?”
Lương Siêu hoàn toàn chết lặng, vẻ mặt Mộ Khuynh Tuyết cũng ngớ ra, hai người phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Cô ấy biết sư phụ mình có một vị người yêu nhưng không nghĩ tới người này chính là sư phụ của Lương Siêu?
Có cần trùng hợp đến vậy không?
Lê Uyển kích động nắm chặt tay Lương Siêu sau đó bắt đầu khóc lóc, truy hỏi: “Sư phụ của con, hiện tại ông ta được chôn ở đâu?”
“Hả?”
Lương Siêu càng thêm mơ hồ, cái gì mà chôn ở đâu?
Lúc mình xuống núi tu luyện, ông già kia vẫn đường đường chính tự do tự tại sống trên núi, sắc mặt hồng hào khí huyết sung túc, một bữa cơm có thể ăn trọn hai con vịt béo!
Sao ông ấy lại chết?
Hơn nữa lúc trước, nhất thời tò mò hắn từng hỏi qua cuộc sống riêng tư của ông già ấy, cố ý hỏi mình có sư nương hay không.
Ông ấy trả lời rằng: “Sư phụ con phong lưu cao ngạo hoa gặp hoa nở, người gặp người mê cho nên đương nhiên sư nương của con đâu đâu cũng có, trải rộng khắp nơi, sau này xuống núi tu luyện con nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy.”
Lúc ấy, Lương Siêu chỉ xem những lời đó là lời nói đùa của ông già, căn bản chưa bao giờ coi là thật, nhưng hiện tại xem ra…
Lời nói của lão già kia lại rất có thể là sự thật!