Chương 283
Sau một lúc, Tiếu Bắc Quang chịu đựng cơn đau dữ dội và từ từ đứng dậy. Nhớ lại khoảng thời gian mà ông ta nghĩ Lương Siêu là một tên nhát gan không dám đánh nhau, trên mặt tràn đầy sự tự giễu, hèn nhát cái quái gì, rõ ràng là mình không cùng đẳng cấp với người ta cho nên mới không thèm nói chuyện với ông.
Mà trước giao thủ trong lòng ông ta cũng rõ ràng rành mạch rồi, đối phương đã coi như là hạ thủ lưu tình, ở lệnh cuối cùng kia phần chuôi kiếm quang đột nhiên dịch ra vài phân, nếu không thứ ông ta mất không chỉ một cánh tay đâu, mà ngay cả tính mạng cũng phải bỏ tại đây.
“Lương đại sư…”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã thủ hạ lưu tình, từ bi tha mạng cho tôi.”
Khi nói xong, Tiếu Bắc Quang quay đầu lại bái một cái trước Lương Siêu.
“Ông không cần cảm ơn tôi.”
Lương Siêu nhẹ nhàng nói: “Tôi giữ cho ông sống là bởi vì muốn hỏi ông, Vương Thiên Hào đang ở đâu?”
“Cái này…”
Tiếu bắc quang không khỏi nhíu nhíu mày, có chút do dự.
Sư phụ bán đứng đồ đệ, chuyện này thật có chút không đáng mặt người.
Nhưng vừa nghĩ tới tên nhãi con Vương Thiên Hào kia đã đào hố hãm hại mình khổ sở như vậy, Tiếu Bắc Quang giận không có chỗ phát tiết.
Cái tình sư đồ chó má gì chứ, tất cả chả là cái mẹ gì cả!
“Lương đại sư, ngày mai là lễ mừng niêm yết ra thị trường của nhà họ Vương và tập đoàn Vương, Vương Thiên Hào đang là cổ động trong đó, hẳn là đang bận rộn với vấn đề này.”
“Về địa điểm tổ chức lễ niêm yết kia, họ quyết định tổ chức tại Câu lạc bộ Thiên Hồ.”
“Lễ niêm yết sao?”
“A…”
“Được, rất tốt.”
Sau một tiếng a nhẹ, Lương Siêu xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại: “Từ giờ trở đi, võ quán Lục Hợp của ông sẽ giải tán, đây chính là một chút giáo huấn cho cái người làm sư phụ là ông đây.”
Một chút?
Vừa cụt tay, vừa đóng võ quán mà còn bảo là một chút sao?
Tiếu Bắc Quang trong lòng cảm thấy chua xót.
Sớm biết như vậy thì ông đã nghe theo lời khuyên của Vương Ninh rồi…
Nhưng bây giờ ông ta không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận mình xui xẻo: “Được, mọi việc tùy ý Lương đại sư phân phó.”
Hạ gia.
Thấy Lương Siêu trở về sớm như vậy, Hạ Tam Hải vẫn luôn lo lắng vội vàng bu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông ấy, Lương Siêu nói: “Ông Hạ yên tâm, tôi không có giết Tiếu Bắc Quang, tôi chỉ là chặt đứt một cánh tay của ông ta và khiến ông ta phải đóng võ quán, vậy coi như là cơ hội cuối cùng cho ông ta đi.”
“Đứt, đứt tay ư?”
Hạ tam hải da mặt run lên, một lát sau cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi.