Chương 239
“Lời này quả thật không sai!”
Viện trưởng khẽ thở dài một tiếng, lúc này liền ném cành ô liu* về phía Lương Siêu. (Ném cơ hội)
“Lương thần y, tôi có ý định đề cử cậu đảm nhiệm chức phó viện trưởng viện chúng ta, về mặt tiền lương và đãi ngộ sẽ được hưởng ngang bằng với tôi, cậu thấy như thế nào?”
Trong mắt ông, Lương Siêu không chỉ có y thuật cao siêu, mà quan trọng hơn là hắn còn có ơn cứu mạng đối với mười tám vị đại lão kia!
Cho nên sau này dù Lương Siêu không ngồi ở bệnh viện, chỉ cần có tên của hắn ở đó, thì mạng lưới quan hệ của bệnh viện vẫn được mở rộng càng ngày càng nhanh!
Điều này có lợi ích khôn lường cho sự phát triển của bệnh viện trong tương lai.
Nhưng cành ô liu này vừa ném sang, đã bị Tạ Bác phản đối.
“Viện trưởng! Ngài không thể làm thế!”
“Vị trí phó viện trưởng của bệnh viện chúng ta chỉ còn lại một, ngài đề cử hắn vào thì tôi làm sao bây giờ? Lúc trước ngài từng chính miệng đáp ứng với tôi, chỉ cần tôi…”
“Hừ.”
Viện trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc anh ta một cái, hờ hững nói: “Sau khi cân nhắc thận trọng, tôi thấy lý lịch của cậu vẫn còn thiếu, năng lực không đủ, không thể đảm nhiệm chức phó viện trưởng.”
“Hơn nữa hiện tại đã không còn khu vực bệnh nặng, chức vụ trưởng khoa bệnh nặng của cậu cũng sẽ bị cắt giảm đi, ngày mai cậu đến khoa cấp cứu báo cáo đi, vừa hay nơi đó cũng thiếu một bác sĩ.”
Khoa cấp cứu…
Trái tim Tạ Bác lập tức lạnh đi, giận đến mức xuýt bật ra câu chửi thề!
Muốn nói phần nào trong bệnh viện kiếm được ít tiền nhất, khối lượng công việc lớn nhất, thì chắc chắn đó là khoa cấp cứu!
Hơn nữa đi đến đó chỉ làm một bác sĩ bình thường, bị hạ liên tục mấy bậc, trực tiếp trở thành tên lính quèn có nhọc lòng cũng không được ghi công !
Rõ ràng là muốn ép anh ta từ chức mà!
“Tôi không làm nữa!”
Lúc này Tạ Bác tức giận nói: “Đúng là chưa từng thấy ai bất công vô lý như vậy, tôi muốn từ chức!”
“Được thôi.”
Viện trưởng không hề có định muốn giữ anh ta lại, hoàn toàn không níu kéo như anh ta tưởng tượng.
“Hiện tại cậu về viết liền một đơn xin từ chức đi, tôi phê chuẩn ngay tại chỗ.”
Tạ Bác: “…”
Buổi tối.
Bận rộn suốt một ngày, Lương Siêu tùy tiện ăn chút gì đó bên ngoài rồi quay về nhà họ Hạ, vừa vào đã thấy Hạ Tử Yên và Lương Nghiên đang tụ tập cùng một chỗ, say sưa nhìn máy tính bảng.
“Đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy?”
“Xem livestream dưỡng sinh của Phỉ Nhi.”
Hạ Tử Yên thuận miệng nói: “Đúng rồi, nghe Phỉ Nhi nói hôm nay anh nổi tiếng ở bệnh viện bọn họ lắm đúng không? Hơn nữa còn kiếm được mấy triệu tiền chẩn đoán?”