Chương 210
“Chắc chắn là không có! Chẳng lẽ cậu không nghe nói rằng ngay cả Vũ Minh cũng sắp hủy bỏ quyết định thành lập phân bộ ở Thiên Hải hay sao?”
Hạ Tử Yên cũng cười với vẻ khinh thường, cô hỏi Lương Siêu: “Nếu như anh cũng tới để giúp đỡ Trâu tiểu thư, vậy anh nói cho tôi biết thực lực của anh tới đâu đi?”
“Tôi muốn nắm rõ để còn phân công cho anh nhiệm vụ thích hợp.”
“Hạ tiểu thư, ngài Lương thật sự rất mạnh!”
Trâu Lâm thấy không đành lòng, vội vàng giải thích: “Nếu như trước đó không có hắn thì ta đã chết từ lâu rồi, hơn nữa hắn cũng chính là người phá…”
Hạ Tử Yên giơ tay ngắt lời cô ta: “Trâu tiểu thư, trong mắt những người bình thường như cô, bất cứ Huyền Vũ giả nào cũng tự xưng là cường giả nhưng nếu như hắn đã từ Thiên Hải tới đây thì tôi nghĩ bất cứ ai trong chúng tôi đều có thể đánh bại hắn.”
“Ha ha, Tử Yên nói đúng.”
“Không chỉ đánh bại mà còn chơi đùa giống như một món đồ chơi.”
“…”
Mọi người bắt đầu có cảm giác vượt trội khiến cho Liễu Băng Loan tức tới mức muốn nói lại nhưng lại bị Lương Siêu ngăn cản.
Có một số việc không nên nói lại làm gì, tốn nước miếng để làm gì chứ?
“Này, hỏi anh đấy?”
“Rốt cuộc thực lực của anh như thế nào?”
Hạ Tử Yên lại hỏi, Lương Siêu cười cười và ra hiệu với cô ta.
“Chắc hẳn là cao hơn cô một chút.”
Hạ Tử Yên chợt cau mày, sau đó hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn và cùng mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Về phần đoàn người Lương Siêu, nên ăn thì đi ăn, nên uống thì đi uống.
“Anh rể, không phải chúng ta tới để tắm suối nước nóng sao?”
“Hôm nay, sợ mọi người gặp nguy hiểm nên tạm thời chưa tắm vội. Đợi đến sáng mai, chúng ta đi tắm cũng được.”
“ y da, có anh đi theo thì chúng ta có thể gặp nguy hiểm gì được chứ.”
Lương Siêu nhất thời trừng mắt nhìn Liễu Băng Loan với vẻ kỳ quái: “Ý của cô là để tôi đi cùng cô vào tắm suối nước nóng sao? Trong khe núi kia không có chỗ che chắn đâu.”
Liễu Băng Loan nhận ra mình nói sai, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng nhưng sau đó cô ta thì thầm: “Dù sao thì tôi và chị tôi đều là người của anh, vì thế cùng nhau tắm cũng chẳng có gì to tát.”
Lương Siêu kinh ngạc tới mức phun cả trà ra.
Ôi trời, sao cô ta nghĩ thoáng thế!
Mà những lời này bị Hạ Tử Yên đi ngang qua nghe được, cô ta lập tức ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
“Tên cặn bã!”
Một lát sau.
Liễu Băng Khanh hơi khát nước, cô ấy nói: “Lương Siêu, đi lấy hộ tôi ly cà phê.”