"Diệp Khuynh Thành?" Lương Siêu không khỏi nhíu mày lại, sao cái tên này nghe quen tai quá vậy?
Qua chừng mười giây, thấy Lương Siêu còn chưa nhớ ra thì Giả Nam cười cười, nói: "Lương thần y, ngài thật là quý nhân hay quên, vậy tôi nhắc ngài một câu vậy.
Trước đó ngài từng nhờ Khuynh Tuyết giúp tìm kiếm vị hôn thê, Khuynh Tuyết từng đi tìm tôi để nhờ hỗ trợ xác định với Diệp chủ tịch của chúng tôi."
Hả?
Nghe xong câu này, Lương Siêu lập tức vỗ trán nhớ ra.
Không sai, Diệp Khuynh Thành này chính một trong năm vị hôn thê còn lại của hắn!
"Vậy chủ tịch của các cô, cô..."
Giả Nam khẽ gật đầu, nói: "Mấy ngày trước tôi đã xác nhận qua, nhưng còn chưa kịp nói với Khuynh Tuyết, Diệp chủ tịch của chúng tôi thật sự có một vị hôn phu chưa từng gặp mặt."
"Lúc trước vụ hôn nhân này là do cha của Diệp chủ tịch định ra, mà vị hôn phu của Diệp chủ tịch cũng tên là Lương Siêu."
Con mẹ nó!
Lương Siêu ngạc nhiên ngầm văng tục, Giả Nam thấy thế cũng không có ý cười nhạo, thể hiện mình rất thông cảm, thậm chí còn cảm thấy định lực của hắn đã rất mạnh.
Bàn về tướng mạo, Diệp Khuynh Thành chính là mỹ nữ có tiếng hàng đầu ở Đế Kinh, một trong tuyệt sắc song kiều, người theo đuổi nhiều vô số kể, họ đều xuất thân hào môn hoặc là người tài vừa lập nghiệp.
Bàn về gia thế, tuy hiện tại Diệp gia có chút tàn lụi, có xu thế xuống dốc, nhưng cũng từng được coi là thế gia hàng đầu ở Đế Kinh.
Bàn về tài hoa thì càng không cần phải nói, bây giờ một mình cô ấy quản lý tập đoàn chế dược Nhuận Tinh to lớn, lại khiến quy mô Nhuận Tinh càng phát triển hơn khi cha của cô quản lý.
Về phần giá trị bản thân, cô là người mà các đại tiểu thư hào môn bình thường cũng chỉ có thể nhìn lên ngưỡng mộ, đã đạt tới cao độ gần chục tỷ, thời kì đỉnh cao còn từng leo lên bảng danh sách tỷ phú của thế giới!
Một cô gái như vậy, mặc kệ là người đàn ông nào có cơ hội cưới cô thì phản ứng cũng sẽ càng kích động hơn Lương Siêu.
"Lương thần y, chắc anh cũng biết người phụ nữ như Diệp chủ tịch của chúng tôi sẽ không dễ dàng mà giao bản thân ra vì một tờ hôn ước, dù sao hiện tại cô ấy cũng phải gánh vác rất nhiều, cả tập đoàn chế dược Nhuận Tinh, thậm chí toàn bộ Diệp gia."
Nói xong, Giả Nam thể hiện ra một cảm giác ưu việt, đôi chân dài cũng chầm chậm vắt lên nhau.
"Cho nên, cuối cùng có thành công cưới được Diệp chủ tịch của chúng tôi không thì ngài cũng phải thể hiện một chút đúng không?"
Cung Bình nghe vậy thì cười lạnh trong lòng một tiếng.
Người phụ nữ này nghĩ rằng Lương Siêu thèm muốn Diệp chủ tịch sao?
Chỉ sợ tám chín phần mười hiện tại trong lòng Tiểu Lương đang nghĩ nên từ hôn như thế nào?
Hoàn toàn chính xác, ông ấy không sai chút nào cả, hiện tại trong lòng Lương Siêu đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch từ hôn, cho nên nhất thời cũng hơi mất tập trung.
"Lương thần y? Ngài có đang nghe không?"
Giả Nam gọi một tiếng, Lương Siêu cũng tỉnh táo lại.
"Lương thần y, chỉ cần ngài hứa giúp tôi trực tiếp thâu tóm sản nghiệp y dược của hai nhà Ngô, Đào thì tôi có thể giúp ngài theo đuổi Diệp chủ tịch."
"Tuy tôi không dám hứa chắc nhất định có thể thành công, nhưng tôi là tướng tài đắc lực của Diệp chủ tịch, nhất định sẽ giúp ngài hết sức, tôi nghĩ sức nặng này cũng đủ đúng không?"
Lương Siêu cười cười, vuốt cằm một hồi rồi nói: "Cái kia...!theo đuổi Diệp chủ tịch các cô cũng không phải mục đích của tôi, nhưng nếu cô có thể giúp tôi thành công từ hôn, để cô ấy trả phần hôn thư kia cho tôi, tôi hứa sẽ giúp cô trực tiếp thâu tóm tất cả sản nghiệp của hai nhà Ngô, Đào, thế nào?"
Giả Nam: "..."
Cô ta không khỏi móc móc lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe lầm không.
Cung Bình thấy thế thì cười một tiếng, nói: "Giả tổng, cô không nghe lầm.
Hiện tại đối với con rể của tôi, không có gì càng hấp dẫn hơn từ hôn cả."
Người này có bị bệnh không? Hoặc chính là tự cao tự đại cực độ, cảm thấy cho dù là cực phẩm như Diệp Khuynh Thành cũng không xứng với hắn.
Chẳng qua rất nhanh cô ta vẫn đồng ý, bởi vì yêu cầu này thật sự đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Tốt, vậy chúng ta quyết định vậy đi."
"Lúc nào tôi có thể thu được hợp đồng của hai nhà Ngô, Đào?"
"Nhanh nhất là đêm nay, trễ nhất là sáng sớm ngày mai, việc rất nhỏ, vốn không phí bao nhiêu thời gian cả."
Giả Nam lại nhíu mày, cho dù hắn thấy hai nhà Ngô, Đào đã như cá nằm trên thớt, nhưng dù sao sức nặng của người ta cũng nằm ở đó.
Bản lĩnh của Lương Siêu lớn đến mấy cũng không thể không quan tâm đến sự phản công của hai nhà này trước khi chết, cho nên cô ta đoán tối thiểu cũng phải ba năm ngày mới được.
Nhưng Lương Siêu nói cứ như tiện tay là hoàn thành, miệng lưỡi thật lớn lối, thật không sợ cuối cùng sẽ lật thuyền trong mương sao?
Có điều, tuy trong lòng Giả Nam nghĩ như vậy, còn có chút khinh thường Lương Siêu, nhưng cũng không biểu lộ ra, vẫn rất khách sáo mà gật đầu cười.
"Như thế rất tốt."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Vậy tôi đi về trước, xin đợi tin vui của Lương thần y."
"Được."
Sau khi Giả Nam rời đi, Cung Bình cười khổ một tiếng rồi nói: "Tiểu Lương, nghe Diệp chủ tịch mà Giả Nam miêu tả nhất định là người phụ nữ tầm mắt cực cao, muốn từ hôn còn không dễ dàng sao? Còn cần bỏ ra mười mấy tỷ sao?"
"Haiz, dù sao cũng là tôi từ hôn người ta, cũng có chút xấu hổ, giúp họ chuyện này coi như một chút đền bù đi."
Đền bù?
Mười mấy tỷ...!
Khóe miệng Cung Bình đột nhiên co giật, cảnh giới này thật sự không phải người bình thường có được.
Chỉ một chữ - Phục!
Phục đến cả ông ấy cũng vô thức xuất hiện suy nghĩ nếu lúc trước trực tiếp đồng ý thỉnh cầu từ hôn của Lương Siêu thì tốt rồi, chẳng qua cân nhắc tỉ mỉ một hồi thì vẫn từ bỏ.
Có được vài tỷ cũng không an tâm bằng có đứa con rể tốt như thế.
Chạng vạng tối, khoảng tám giờ, khách sạn Đế Vân, tầng 8, phòng tổng thống số 888.
Mộ Khuynh Tuyết mặc một bộ đồ hầu gái đứng đó với vẻ mặt đờ đẫn, mà ngồi trước mặt cô là ba người Mộ Liên Y, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.
"Tam tiểu thư, Mộ Gia các vị tốn trả giá cao để mời vị đại sư kia tới, ông ta thật sự đã hứa sẽ diệt trừ thằng nhãi Lương Siêu kia sao?"
"Hứ, còn có thể là giả sao?" Mộ Liên Y cười rồi khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Việc nhỏ như thế quá đơn giản đối với Miller đại sư thôi."
Soạt!
Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, căm tức nhìn Mộ Liên Y: "Chuyện này liên quan gì đến Lương Siêu! Tại sao cô lại kéo anh ấy vào!"
Sắc mặt Mộ Liên Y lạnh lẽo, trực tiếp cầm lấy một ly rượu đỏ giội thẳng lên mặt Mộ Khuynh Tuyết: "Bây giờ chị là người sắp chết, còn có tư cách gì nói nhảm với tôi chứ? Trước đó họ Lương dám làm nhục tôi như vậy, chết một trăm lần cũng không oan!".