"Lang Hóa Chi Lực!”
Miller đã thúc tiến sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng cũng chỉ chặn được quang ấn huyền khí hung hãn đang giáng xuống một cách khó khăn.
Toàn thân gã ta không thể cựa quậy.
Mà thanh kiếm quang ở đằng sau đang từ từ đâm về phía hướng gã ta, khiến gã ta như ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc, mỗi giây trôi qua, cảm giác sợ hãi trong lòng gã ta lại tăng lên theo cấp số nhân!
Muốn thoát cũng không thoát nổi nữa rồi, phải làm sao đây?
Miller lập tức phải đưa ra quyết định.
"Tôi, tôi xin đầu hàng!"
"Chỉ cần ngài không giết tôi, tôi thậm chí có thể nhận ngài làm chủ nhân!"
"Xin lỗi, tao không có hứng thú thu nhận cái tên đầy tớ bẩn thỉu như mày, làm vậy thật sự không biết giấu mặt đi đâu cho hết.”
Nói xong, Lương Siêu vẫn điều khiển thanh kiếm quang huyền khí kia từ từ đâm về phía gã ta, dọa cho Miller hoảng sợ hét lên: "Tôi, tôi có thể nói cho ngài biết một bí mật!"
"Một bí mật lớn!"
Hử?
Nghe thấy điều này, Lương Siêu không thể không điều khiển cho tốc độ của thanh kiếm quang chậm lại chút.
"Thật ra, tôi không phải là ma cà rồng duy nhất lẻn vào Viêm Hạ, chúng tôi cũng còn, còn có một kế hoạch rất rõ ràng cụ thể nữa."
"Kế hoạch gì?"
"Có bao nhiêu ma cà rồng lẻn vào Viêm Hạ của tao, và họ có sức mạnh đến cấp độ nào?”
“Cái này…”
Miller ấp úng khựng không nói thêm nhiều nữa, gã ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào kiếm quang đang sắp kề đến trán mình, dụng ý này đã rất rõ ràng rồi.
Muốn lấy thông tin từ tôi cũng được thôi.
Nhưng cũng phải cho tôi… chút ân huệ, ít nhất… là nên tha mạng cho tôi đi chứ?
Lương Siêu sao lại không hiểu ý gã ta chứ, sau khi hắn cười một cái, thủ ấn lại thay đổi mạnh mẽ.
Bùm!
Ngay lập tức, phù văn trên thanh kiếm huyền khí kia lại tuôn ra một phiến ánh sáng lửa, khiến cho cả thanh kiếm đều dấy lên một mảng Tam Muội Chân Hỏa!
Tam Muội Chân Hỏa thực sự là khắc tinh của mọi ác linh.
Ma cà rồng nhìn thấy đương nhiên cũng sợ sun vòi Miller càng thêm sợ hãi hét lên kinh hoàng.
“Mày phải hiểu rõ, hiện tại mày không có tư cách để mặc cả với tao.
Về phần có tha mạng được cho mày hay không đều phải dựa vào giá trị tin tức của mày đưa ra có giá trị bao nhiêu cái đã, hiểu không?”
Miller làm sao dám không hiểu, gã ta gật đầu như gà mổ thóc.
"Tôi nói, tôi nói!"
"Tôi chỉ biết có hơn 20 ma cà rồng đã lẻn vào Viêm Hạ.
Xét về cấp độ sức mạnh, tôi gần như là cấp độ yếu nhất trong số họ."
“Còn có hơn mười ma cà rồng cấp cao và cả…”
“Một vị thủ lĩnh cấp bậc quỷ vương.”
"Quỷ vương?"
Lương Siêu nhíu chặt mày, trước đó hắn nghe Thiên Huyền nói qua, quỷ vương về cơ bản là sự tồn tại mạnh nhất trong ma cà rồng, thực lực của thậm chí có thể sánh ngang với cường giả cấp Nguyên Anh.
Vậy thì vấn đề này thực sự hơi lớn rồi đây.
Hắn lại chờ Miller, chờ gã ta nôn tiếp chuyện.
Miller lại nuốt hai ngụm nước miếng sau đó trầm ngâm một lát rồi nói: “Cái đó à thì, chúng tôi tới viêm hạ, chủ yếu là theo dõi một số Huyền Vũ Giả có thể chất đặc thù ở Viêm Hạ.”
“Bởi vì chúng tôi phát hiện, hút máu của mấy Huyền Vũ Giả có thể chất đặc biệt này có thể tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều."
“Cái đồ bỏ nhà Mộ gia kia cũng là một ví dụ, chỉ cần tôi hút hết máu trên người cô ta, ngay lập tức liền có thể tăng cấp bậc lên thành ma cà rồng cấp cao."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Mày đang nói Mộ Khuynh Tuyết sao?”
"Cô ấy cũng là có thể chất đặc biệt?"
"Đúng vậy."
Miller gật đầu, nói: "Tôi nghe nói từ Mộ Liên Y nói, ngài, ngài không phải là bạn của Mộ Khuynh Tuyết đó sao? Ngài không biết chuyện cô ta có cơ thể mị hoặc trời sinh sao?”
“Cơ thể mị hoặc trời sinh?”
Lương Siêu nghe vậy ngẩn ra, lập tức tin lời Miller nói.
Trước đó hắn đã tự hỏi tại sao Mộ Khuynh Tuyết lại quyến rũ như vậy, lại hoàn toàn không giả vờ giống những người khác, mà điều đó như xuất phát từ tận xương cốt ra.
Hóa ra đầu đuôi một hồi lại là cơ thể mị hoặc do trời sinh.
"Lương đại sư, tôi, tôi đã nói hết toàn bộ những điều mình biết ra rồi, cầu xin ngài, tha cho tôi một mạng đi được không?”
Nói xong, thấy biểu cảm của Lương Siêu vẫn không có chút gợn sóng biến hóa nào hết, gã ta sợ tới mức vắt óc suy nghĩ mà đầu nhanh chóng quay mòng mòng, sau đó lại nhanh chóng lên tiếng nói: “Lương đại sư, tôi, tôi còn hữu dụng mà!"
“Có thể thấy rằng ngài vô cùng ghét bỏ giống nòi ma cà rồng bọn tôi, tôi có thể làm gian tế cho ngài, sẽ kịp thời nói hết hành tung của những con ma cà rồng khác cho ngài!”
“Hở?”
Lương Siêu sau khi nghe xong nhíu mày, cũng cảm thấy đề nghị này âu cũng không tệ.
Sau đó hắn vung tay lên ngay tức khắc, trước tiên làm tiêu tán Bất Động Minh Vương Ấn kia đã, sau khi giảm bớt áp lực cho Miller xong liền nói: "Vậy thì tao làm sao có thể tin tưởng mày được?"
"Nếu lần này thả mày đi, mày chạy về được lại gọi tới cả đám ma cà rồng khác, thậm chí chiêu gọi cả ma vương, như vậy tao đây không phải bị thiệt sao?”
Miller giật giật khóe miệng, thầm nghĩ tên nhóc này thật là khó chơi mà!
Cuối cùng gã ta cũng là bị ép đến không còn cách nào, đành phải hung hăng cắn chặt răng cố cắn ngón tay, vẽ ra một đồ án rất đặc biệt trên mặt đất, sau đó dùng lòng bàn tay ấn lên trên.
“Lương đại sư, tôi lấy danh dự của dòng dõi ma cà rồng và tính mạng của tôi ra thề..."
“Con mẹ nó chớ!”
Lương Siêu thầm chửi rủa, đúng là bẩn thỉu, cái dòng dõi ma cà rồng ti tiện mà có vinh dự cái rắm ấy?
Về phần thề hay gì đó thì lại càng không đáng tin.
Sau khi thanh kiếm quang huyền khí kia tiêu tán đi, lúc này hắn điểm lên chỗ mi tâm gã ta, vẽ ra một đạo quang văn màu kim nhạt đặc biệt.
Miller không có cảm giác gì, ngơ ngác nhìn Lương Siêu.
"Lương đại sư, ngài là ..."
"Đang làm gì với tôi vậy?"
“Phệ Môn Ấn, loại thủ pháp đạo môn này mày từng nghe nói chưa?”
Miller lắc đầu, nhưng sau một khắc, Lương Siêu lại kết ra một cái thủ ấn xong, gã ta liền hiểu ngay lập tức.
Chỉ cảm thấy một trận đau nhức trái tim, như thể có ai đó đang điên cuồng xé nát tim mình vậy.
Quả thực thống khổ, sống không bằng chết!
“Lương, Lương đại sư!”
"Mau dừng lại! Tôi hiểu rồi!"
"Ngài yên tâm, tôi, tôi nhất định trung thành và tận tâm đối với ngài! Tuyệt đối không dám hai lòng!"
“Ừ, được.”
"Đã như vậy, tao sẽ cho mày một cơ hội để tận trung cống hiến.”
"Mặt khác, mày có thể tiếp tục ở lại Mục gia làm thận phận cung phụng, thân phận của mày còn có tác dụng đối với tao, ngày sau cứ nghe theo lời triệu gọi của tao là được.”
"Được, được tôi sẽ nghe lời ngài.".