Sáng sớm hôm sau.
Lương Siêu vừa gọi 2 phần ăn sáng thì Mộ Khuynh Tuyết gọi tới.
“Lương Thần y, chuyện hôn ước của anh sao rồi? Có phải nhà Cung gia đã gặp anh rồi không?”
“Không được tốt lắm.”
Lương Siêu nói: “Vô duyên vô cớ bị làm bia ngắm bắn nên tâm trạng không được tốt lắm.”
“Anh bị ngắm bắn sao?”
“Lời này từ đâu ra vậy?”
Lương Siêu cười lạnh nói: “Mộ tiểu thư, chuyện này đâu có ý nghĩa gì với cô.
Nếu như cô đã là bạn của Cung Vũ, chắc hẳn là cô biết Cung gia đang gặp vấn đề đúng không?”
“Cô mượn tay tôi để tạm thời giải quyết phiền toái cho Cung gia khiến tôi gặp rắc rối.
Cuối cùng cô lại đúng lúc kiếm được một ân tình, tôi nói đúng không?”
“Ha ha ha…”
Mộ Khuynh Tuyết cười quyến rũ: “ y da, vốn dĩ anh là con rể của Cung gia mà nên giúp đỡ Cung gia cũng chính là nghĩa vụ của anh thôi.”
“Đừng, dừng lại đi.”
“Trước đó, tôi quên nói cho cô biết là mục đích của tôi khi tới Cung gia không phải vì thực hiện hôn ước mà là từ hôn.”
“Cái gì?”
“Từ, từ hôn?”
Điều này khiến cho Mộ Khuynh Tuyết kinh ngạc vì một nữ thần quốc dân như Cung Vũ, bất cứ người đàn ông nào ở đất nước này đều treo ảnh của cô ấy ở đầu giường, sao người này lại có gan hủy bỏ hôn ước vậy?
Hay là hắn không phải là đàn ông?
Sau khi ngạc nhiên một hồi, Mộ Khuynh Tuyết không nói về chuyện này nữa.
“Lương thần y, chuyện từ hôn cứ để sang một bên đã, hiện tại anh có rảnh không?”
“Nếu như anh rảnh thì có thể qua đây trị liệu cho sư phụ của tôi không.
Đêm qua khi đang luyện chế thuốc, căn bệnh của bà ấy lại tái phát, nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ mới tỉnh lại.”
Lương Siêu cau mày, hắn lập tức đồng ý.
“Được, cô gửi vị trí cho tôi đi.
Bây giờ tôi qua đó ngay.”
“Được.”
Sau khi ngắt điện thoại, Mộ Khuynh Tuyết lập tức gửi định vị.
Sau khi nhận được, Lương Siêu liền gọi Lương Nghiên ở đằng sau.
“Nghiên Nghiên ngoan, hiện tại anh phải đi xem bệnh cho một người, em…”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì Lương Nghiên đã tới ôm lấy hắn, ánh mắt long lanh: “Anh, hay là anh dẫn em đi cùng đi.
Anh cứ trị bệnh còn em chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi, em sẽ không làm phiền anh đâu!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Em bảo đảm!”
Thấy Lương Nghiên giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên thề, Lương Siêu hoàn toàn không có sức chống cự.
Sau khi đồng ý với cô bé, hắn định mặc bộ quần áo vừa thay hôm qua nhưng lại bị Lương Nghiên giật lấy.
“Anh, hôm qua anh đã mua quần áo mới rồi mà, anh đi lấy một bộ mới thay đi!”
“Con người dựa vào ăn mặc, con gái cũng thích còn trai mặc đẹp, nhất định chị Mộ cũng thế!”
Khóe miệng Lương Siêu khẽ giật giật, hiện tại hắn chỉ mong Mộ Khuynh Tuyết càng ghét hắn càng tốt.
Nếu như cô ấy thực sự thích hắn, với bản tính thích quyến rũ của cô ấy, chẳng phải hắn sẽ bị đùa chết sao?
“Anh, mau lên!”
“Cứ mặc bộ vest này là được rồi.
Em nhớ rõ hôm qua nhân viên bán hàng nói rằng bộ vest rất thích hợp cho buổi gặp mặt!”
Gặp mặt…
Con bé này, còn chê chưa có đủ chị dâu hay sao?
Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không thể lay chuyển được cô bé nên đành phải miễn cưỡng mặc bộ vest màu xám kia vào.
Trên đường đi tới chỗ Mộ Khuynh Tuyết, hắn không ngừng âm thầm cầu nguyện.
Hắn cầu nguyện rằng trang phục của mình sẽ khiến cho Mộ Khuynh Tuyết cảm thấy chán ghét.
Mặc dù không đến mức chán ghét thì chỉ cần không thích là được…
Một tiếng sau.
Khi đi xuyên qua vùng ngoại ô phía nam tới một ngôi nhà nhỏ, hắn nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết đang chờ ở bên ngoài.
“Mộ tiểu thư.”
Lương Siêu mỉm cười chào hỏi nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại không nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời cùng với vẻ mặt kích động của cô ấy, trong lòng Lương Siêu đột nhiên phát lạnh, trong nháy mắt có một dự cảm cực kỳ xấu.
“Chậc chậc…”
“Trước đây, tôi còn tưởng Lương thần y là người không chú ý đến cách ăn mặc.
Hôm nay vừa thấy, thật đúng là khiến cho con gái nhà người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Bộ vest này của anh là của Versace đúng không? Tôi rất mê bộ đồ này, tiếc là không có ai để tặng.
Tôi còn đang suy nghĩ xem có nên tặng cho anh một bộ không, không ngờ anh lại mua nó trước.”
“Anh nói xem có phải chúng ta là tâm linh tương thông không?”
Thấy Mộ Khuynh Tuyết nhẹ nhàng bước tới, uyển chuyển nghiêng người về phía hắn.
Trên người cô ấy có một mùi thơm độc nhất vô nhị khiến trong lòng Lương Siêu thầm than một tiếng.
Người phụ nữ này không coi hắn là đàn ông phải không?
Cô ấy không sợ hắn đè cô ấy ra đất làm hay sao?
Có điều ý nghĩ chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất.
Lương Siêu vội đem Lương Nghiên chắn trước mặt rồi nói: “Mong Mộ tiểu thư đừng trêu đùa tôi, sư phụ của cô đang ở bên trong đúng không? Hiện tại tôi phải vào trong để khám chữa bệnh.”
“Từ từ.”
Mộ Khuynh Tuyết vội ngăn Lương Siêu lại, cô ấy cười ngượng ngùng.
“Lương thần y, tình tình của sư phụ không được tốt lắm, có chút cổ quái.
Nếu như lát nữa trong đó có gì không ổn thì mong anh không cần chấp nhặt với bà ấy.”
“Được.”
Sau khi đồng ý, hắn cùng với Mộ Khuynh Tuyết đi vào.
Sau khi đi vào một căn phòng ở trên tầng 2, Mộ Khuynh Tuyết gõ cửa.
Giọng điệu cũng không còn quyến rũ như lúc nãy mà trở nên cung kính.
“Sư phụ, con đã mời một Thần y tới khám cho ngài, mong ngài mở cửa ra.”
“Cút!”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Thần y vớ vẩn gì, chỉ là một tên thiếu niên ăn cắp tên tuổi chuyên đi lừa gạt thiên hạ mới lừa được đứa nhóc chưa từng thấy thế giới bên ngoài như con thôi!”
“Cậu ta không có tư cách xem bệnh, con mau bảo cậu ta cút đi!”
Lương Siêu: “…”
Tính tình đúng là có chút tệ.
Mộ Khuynh Tuyết hơi xấu hổ và nói thêm nhiều điều tốt, cuối cùng sư phụ của cô ấy cũng chịu thỏa hiệp một chút.
“Được!”
“Vậy con bảo thằng nhóc đó chờ ở dưới tầng trước đi! Chờ khi nào tâm trạng của ta tốt hơn thì sẽ gọi đến!”
Gọi đến!
Trời má!
Lương Siêu không nhịn được chửi thề, bà già trong phòng này còn tưởng mình là quý tộc trong hoàng cung hay sao?
Hắn không thèm hầu hạ!
Lương Siêu xoay người rời đi.
Thấy vậy, Mộ Khuynh Tuyết vội đi theo sau và cố nói thêm những lời tốt đẹp khác nhưng tất cả đều vô dụng.
Cuối cùng, cô ấy không còn cách nào khác nên đành nói: “Lương thần y, chỉ cần anh ở phòng khách kiên nhẫn chờ một chút là được rồi.
Tôi có thể giúp anh chuyện từ hôn, như vậy được rồi chứ?”
Lương Siêu dừng chân và nhìn Mộ Khuynh Tuyết với vẻ nghi ngờ.
“Cô định giúp thế nào?”
“Có rất nhiều cách nhưng mà bây giờ tôi chưa thể nói với anh được.
Chờ đến khi anh trị khỏi bệnh cho sư phụ của tôi và anh dám dùng cách của tôi thì tôi có thể cam đoan anh sẽ từ hôn thành công.”
Hắn thầm nghĩ dù gì người này cũng là bạn thân của Cung Vũ nên chắc hẳn cô ấy biết rất rõ về Cung Vũ, có lẽ cô ấy thực sự có thể giúp anh.
“Mẹ nó.”
“Người phụ nữ này đúng là biết cách nói chuyện.”
Sau khi chửi thầm xong, Lương Siêu ngồi xuống phòng khách.
Khi nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết lại tới, hắn lập tức cử Lương Nghiên đi chơi với cô ấy vì hắn không muốn cô ấy làm phiền tới mình.
Giữa trưa.
Bên trong một căn phòng sang trọng của một câu lạc bộ cao cấp, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đang thảo luận về cách đối phó Lương Siêu.
“Lão Ngô, tôi đã bỏ ra 6000 vạn để chiêu mộ 3 vị tông sư cấp cao, thực lực của mỗi người đều mạnh hơn người họ Khổng trước đó, còn bên ông thì sao?”
Ngô Nguyên Trung rít một hơi xì gà chỉ cười mà không nói và duỗi 1 ngón tay ra..