Ban đầu hai ông cháu Hạ Tam Hải, Hạ Tử Yên có thể ứng phó được những ám khí đó, nhưng bất đắc dĩ là một người thì bị phế, một người bị thương nặng còn chưa khôi phục nguyên khí.
Bởi vậy nhìn thấy một ám khí loạt bắn đến, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc, chỉ có thể cùng Liễu Băng Khanh bảo vệ Lâm Nghiên ở sau lưng.
Nhưng ngay một khắc sau, khi mọi người ở đây đều cho rằng họ đã chết thảm trong tay Vân Nhã, tối thiểu cũng sẽ trọng thương thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên ngăn lại trước mặt họ.
Đó là Mộ Khuynh Tuyết.
Tiếp theo liền thấy Mộ Khuynh Tuyết cởi áo choàng của mình xuống rồi vung vào một loạt ám khí bắn tới kia, múa ra từng luồng gió mạnh.
Leng keng leng keng...!
Cô ấy thuần thục hóa giải thế công ám khí, đám người thấy thế thì trợn tròn mắt.
Mỹ nữ quyến rũ cấp họa thủy này còn biết võ? !
"Oa!"
"Chị Mộ thật là lợi hại!" Lâm Nghiên kêu to vỗ tay, Mộ Khuynh Tuyết nhếch môi cười một tiếng, sau đó lại nghiêng đầu nhìn hai cô gái Liễu Băng Khanh, Hạ Tử Yên một cái.
"Hai người không sao chứ?"
"Ực..." Hạ Tử Yên không khỏi nuốt nước miếng một cái, Liễu Băng Khanh cũng ngầm thở phào một hơi, biết ơn mà gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Ha ha...!Không cần khách sáo, nhớ là nợ tôi một lần là được."
Trên Diễn Võ Đài, trái tim căng chặt của Lương Siêu chậm rãi buông lỏng, lập tức dời mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Nhã.
"Cô, muốn chết như thế nào?"
Vân Nhã tung một kích chưa trúng đang ảo não, lại nghe Lương Siêu chửi mình hung ác như thế, lửa giận lập tức "Vụt!" cháy lên, cô ta chống nạnh, bày ra bộ mặt điêu ngoa mà mắng trả: "Anh hung dữ cái gì!"
"Tôi cũng không làm bị thương họ, huống chi anh làm tổn thương sư huynh trước, làm anh ấy mất hết thể diện, dù tôi có làm bị thương họ, thậm chí chơi chết họ cũng là đáng đời!"
"Tất cả đều do anh tự làm tự chịu!"
Đám người: "..."
Người phụ nữ này đang nói tiếng người à?
Lại nhìn dáng vẻ của cô ta, chẳng lẽ thật sự coi mình là cành vàng lá ngọc trong hoàng tộc sao?
Đầu óc có vấn đề?
Khóe miệng hai cha con Bạch Thiên Nam, Bạch Hạo Nhiên cũng không khỏi giật giật, trong lòng đều là dấu chấm hỏi.
Tuy Bạch Vân Hi thua trước Lương Siêu, nhưng nói thế nào cũng xem như một thanh niên tài năng xuất chúng, sao lại tự ý muốn kết hôn với một cô gái não tàn như thế?
Mà Lương Siêu cũng không có ý nuông chiều cô ta, lúc này tiến lên trước một bước, vận chuyển toàn bộ Huyền khí rồi cách không mà đè bàn tay về hướng cô ta.
Oanh!
Một lực áp bách mãnh liệt đột nhiên giáng lên người Vân Nhã, tựa như một ngọn núi lớn ép hai đầu gối cô ta khẽ cong rồi quỳ rạp xuống đất, từng mảnh gạch dưới gối cũng theo đó mà sụp đổ!
Phốc!
Vân Nhã lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn.
Cái này còn chưa hết, thân thể Lương Siêu khẽ động vọt thẳng đến trước mặt, lại bóp lấy cổ rồi chậm rãi nhấc cả người cô ta lên.
Cặp mắt ửng đỏ kia và ánh mắt lạnh lẽo không chứa chút nhiệt độ ấy khiến Vân Nhã không dám điêu ngoa như trước nữa, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.
Cô ta có một trực giác rất mãnh liệt, Lương Siêu không nói đùa với mình, có lẽ ngay giây sau sẽ thật sự giết chết mình!
Rất nhanh cô ta đã biết sợ, vừa kịch liệt giãy dụa còn vừa nhìn về phía Bạch Vân Hi.
"Sư, sư huynh, cứu, cứu em..."
Bạch Vân Hi cũng không làm cô ta thất vọng, lập tức gầm thét lên: "Họ Lương! Tôi không tin anh dám hành hung trước mặt mọi người!"
Lời này nhìn như không có vấn đề gì, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại đột nhiên nhướn mày, liếc Bạch Vân Hi một cái.
Tâm tư của tên này thật âm độc.
Cô ấy thầm nói trong lòng, sau đó mở miệng: "Lương thần y, không biết có thể nể mặt tôi không?"
"Trừng trị dạng con gái điêu ngoa bốc đồng này một trận là được rồi, cũng không nên thẳng tay quá."
Lương Siêu nghe vậy thì nhìn Mộ Khuynh Tuyết một cái rồi chậm rãi gật đầu.
Hắn buông tay ra, đồng thời lại đánh một quyền vào vùng đan điền của Vân Nhã, đánh bay cô ta ra ngoài.
"A!" Vân Nhã kêu thảm một tiếng rồi bị Bạch Vân Hi đón được, che lấy bụng dưới lộ ra vẻ mặt đau đớn, chỉ há to miệng, nhưng không nói ra được một chữ đã ngất đi.
Thấy thế, Mộ Khuynh Tuyết than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Bạch Thiên Nam.
"Bạch bộ chủ, khúc nhạc dạo này coi như đã qua, hẳn nên tiến hành giai đoạn trao giải tiếp theo đúng không?"
"Tôi vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng đóa Thiên Sơn Tuyết Liên kia trong như thế nào."
Nghe xong, Bạch Thiên Nam khó chịu hừ lạnh một tiếng, cho dù rất không muốn, nhưng vẫn không thể không lấy ban thưởng do tổng bộ Võ Minh phê duyệt ra, cũng chính là Thiên Sơn Tuyết Liên kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà Lương Siêu cũng không vui vẻ gì, không nói một tiếng cảm ơn đã trực tiếp lấy Thiên Sơn Tuyết Liên đi, sau đó lại đi tới trước mặt Mộ Khuynh Tuyết chắp tay với cô ấy.
"Mộ tiểu thư, đa tạ về chuyện vừa rồi."
"Không sao, tôi cũng chỉ mất một cái áo choàng thôi, sau này Lương thần y nhớ đền cho tôi cái khác càng đẹp mắt nha."
Lương Siêu khẽ giật mình, lại nhìn cái áo choàng thủng trăm ngàn lỗ trên mặt đất, cười khổ gật đầu một cái.
"Đó là tất nhiên, nhất định."
"Lương thần y, chỉ sợ anh cũng không có chỗ tồn trữ thích hợp nào cho thứ dễ hư như Thiên Sơn Tuyết Liên đúng không?"
"Đúng lúc phân bộ Cổ Hiên Trai Trấn Giang chúng tôi có một hầm băng, nếu anh tin tưởng tôi thì không bằng giao nó cho tôi bảo tồn, thế nào?"
"Được." Lương Siêu không hề nghĩ ngợi mà đưa Thiên Sơn Tuyết Liên kia cho cô.
Hắn đang muốn rời đi thì một đám phú hào, quyền quý xông tới như ong vỡ tổ.
Tất cả đều chỉ có một mục đích, tranh đoạt Lương Siêu!
"Lương thần y, có thể đến Ngô gia để nhận phụng dưỡng không? Ngô gia nguyện trả lương hàng năm 5000 vạn cho ngài!"
"Mới 5000 vạn mà ông cũng không cảm thấy ngại mà mở miệng à? Tôi bỏ ra một trăm triệu!"
"Lâm đại sư, đến Phùng gia của tôi đi, điều kiện do ngài tuỳ tiện đưa ra!"
"Nếu ngài thích mỹ nữ, dung mạo của hai cô con gái, ba cháu gái của tôi đều coi như cao cấp, tôi đề ngài chọn! Ngài thấy ưng thì nhận hết cũng được!"
"..."
Lương Siêu đau cả đầu, trực tiếp chuồn đi.
Vừa lảm nhảm với bọn người Liễu Băng Khanh, Sở Diệu Y rằng tiền tài là vật ngoài thân, từ trước đến nay tôi khinh thường những thứ đó, lại vừa tính toán chi li bắt đầu chia của với đám người, lập tức nghênh đón sự khinh bỉ của những cô gái.
Chẳng qua lần này đặt cược lại kiếm được đầy bồn đầy bát.
Chỉ riêng Lương Siêu thôi đã kiếm được hơn 2000 vạn!
Ngày đó, chạng vạng tối, Bạch Vân Hi vẫn canh giữ bên ngoài gian phòng của Vân Nhã, thấy Bạch Thiên Nam đi ra thì lập tức tiến lên gấp gáp hỏi: "Phụ thân, tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
Bạch Thiên Nam khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói: "Đan điền đã bị hủy hết, đã bị triệt để phế, kiếp này vô duyên với Huyền Võ Giả."
"Cả ngũ tạng cũng có tổn thương, nếu như không lập tức điều trị chẩn trị, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mạng."
"Trong lúc điều trị, phải hao phí không ít dược liệu quý báu, cha lập tức bắt đầu chuẩn bị."
Nói xong, Bạch Thiên Nam muốn rời khỏi, nhưng Bạch Vân Hi lại ngăn ông ta lại, âm hiểm cười nói: "Cha, không cần đâu, cha cứ tùy tiện trị liệu một chút là được."
"Cô ấy sống hay chết cứ phó mặc cho trời đi.".