Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Mộ Khuynh Tuyết hài lòng cười nói: "Mọi người ngồi ở đây đều là VIP cấp kim cương của Cổ Hiên Trai của ta, hơn nữa tôi cũng biết được một số tin tức về ba món đấu giá cuối cùng này, cho nên tôi sẽ không nói rườm rà thêm nữa.”
“Nói thẳng luôn, nhân sâm đỏ máu này giá khởi đầu là 1000 vạn và giới hạn tăng giá mỗi lần ít nhất là 100 vạn trở lên, bây giờ mọi người đều có thể đấu giá."
"1100 vạn!"
"Hừ, theo cách cộng của cô thì cơ nào mới xong? Tôi ra 1500 vạn."
“1600 vạn!"
"..."
"2000 vạn!"
Khi giá lên đến 2000 vạn, giọng nói của những người đến đấu giá trở nên im ắng hơn rất nhiều, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền giơ ra giá của mình.
"2100 vạn."
"Xí, thêm có 100 vạn thôi sao? Số tiền vậy còn chưa đủ để xấu hổ ấy."
Sau khi Vân Nhã cười một tiếng, Bạch Vân Hi liền giơ liên bảng giá.
Trực tiếp tăng giá 400 vạn, 2500 vạn.
Lương Siêu cười khổ một tiếng, lập tức bỏ vứt bảng kêu giá sang một bên, từ bỏ đấu giá.
Hắn không phải là không muốn loại đan dược cấp cao này, mà là bởi vì ví đóng mạng nhện cả rồi, về phương diện tài chính không thể so sánh với Bạch gia kinh doanh ba đời kia.
Cuối cùng, cây nhân sâm đỏ hàng trăm năm tuổi đã được Bạch Vân Hi đấu giá được.
Mộ Khuynh Tuyết liếc nhìn Lương Siêu, cũng không nói gì và nhờ người đấu giá lô thứ hai.
Giá khởi điểm cho cánh hoa Hàn Linh vẫn là 1000 vạn, cánh hoa Hàn Linh nhìn trong suốt như thủy tinh kia khiến Lương Nghiên vừa yêu thích vừa mong chờ, sau đó nhìn Lương Siêu với đôi mắt long lanh háo hức.
Thấy vậy, Lương Siêu cười vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô bé, ngay lập tức tăng giá lên 2000 vạn.
Vì đứa em gái bảo bối đã thích nó, vậy hắn phải đấu giá được nó.
Mọi người thấy thế, sau khi suy nghĩ một chút liền không hề tranh với hắn, hiện nay cái danh tiếng của bác sĩ thần kỳ của Lương Siêu đã lan rộng khắp Trấn Giang, mà các ông trùm kinh doanh ở đây là điều sợ nhất là cái chết, vì vậy không ai sẽ ngu ngốc đến mức xúc phạm một thiên tài thầy thuốc chữa bách bệnh nan y chỉ vì một cây hoa.
Mộ Khuynh Tuyết nhìn xung quanh khán giả và mỉm cười với Lương Siêu khi thấy không có ai giơ tấm bảng, lập tức giơ búa đấu giá lên: "2000 vạn lần một."
"2000 vạn lần hai."
"2000 vạn..."
"2500 vạn."
Đột nhiên một tiếng không biết ở đâu truyền tới khiến Mộ Khuynh Tuyết đang định gõ chiếc chùy đấu giá lại lần nữa dừng giữa không trung, mọi người nghe tiếng nhìn lại thấy Bạch Vân Hi đang cầm tấm biển liền lắc đầu cười khổ.
Xem ra, cậu thiếu gia họ Bạch này hôm nay quyết tâm muốn găng với Lương Siêu rồi.
"Mẹ nó
Ngay sau khi Lương Siêu lẩm bẩm chửi rủa, Liễu Băng Khanh đột nhiên giơ thẻ của mình lên.
5000 vạn!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Không chỉ những người có mặt ở đây, mà ngay cả Lương Siêu cũng đột nhiên bị sốc.
Nữ tổng giám đốc hào phóng đã ra tay quả thực không giống người thường
Sau khi gọi giá xong, Liễu Băng Khanh nhìn Bạch Vân Hi ủ rũ không tiếp tục theo giá, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý ngạo nghễ: "Không phải anh rất giàu sao? Tiếp tục theo đi?"
"Tôi muốn xem xem cái tảng đá nhà anh hôm nay có thể tạo nên bao nhiêu chấn động."
"Hừ."
Bạch Vân Hi hừ lạnh một tiếng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng không có ý định tăng giá nữa.
Hôm nay anh ta tới đây là vì lô hàng cuối cùng, những cánh hoa Hàn Linh này đối với anh ta là vô dụng, cũng không đáng để lãng phí quá nhiều tiền, đành chịu đựng một chút vậy.
“Lương Siêu, trước đó thì mày dựa vào mấy tên thương nhân phố phường kia, bây giờ lại dựa vào phụ nữ, không biết hai ngày sau mày có thể dựa vào ai khác trong cuộc thi cấp tỉnh để giành quán quân."
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu không hề khó chịu, thậm chí còn trả lời bằng một giọng điệu đồng cảm.
“Thằng nghèo hèn như mày, không có tiền theo thì cứ nói không có tiền theo, hoặc là ngậm chặt miệng như bị câm là được, chứ lấy đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy chứ?"
“Làm người không phải lúc nào cũng phải thắng được, mà nhiều lúc thua cũng phải phục, mày hiểu không?”
Bài học này của Lương Siêu khiến Bạch Vân Hi ngạc nhiên, anh ta không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Mộ Khuynh Tuyết đã làm dịu mọi thứ, cô ấy phái người mời ra lô đấu giá cuối cùng, đó là một thanh cổ kiếm toàn thân màu hoa oải hương.
"Thanh kiếm này, tên là Tử Vân kiếm, là một pháp bảo chân chính, nếu một người huyền vũ có được nó là không còn gì để nói, nó có thể tăng sức chiến đấu lên rất nhiều."
"Đương nhiên, đối với người bình thường nếu đấu giá được nó cũng có ích lợi, bởi vì thanh kiếm này là pháp khí, đã được đại sư luyện khí khai quang cho rồi, cho nên cũng có tác dụng trừ tà và trấn trạch thần kỳ.”
Mộ Khuynh Tuyết giới thiệu một cách tường tận, so với hai dược liệu cao cấp trước đó, rõ ràng pháp khí cổ xưa này quan trọng hơn.
"Giá khởi điểm vẫn là 1000 vạn, hiện tại mọi người đã có thể bắt đầu đấu giá."
"1500 vạn!"
"2000 vạn!"
"..."
Do có nhiều thương gia giàu có, các đệ tử Huyền Vũ lần lượt mở miệng, khiến món pháp khí cổ xưa này trở nên rất nổi tiếng, giá đã tăng vọt lên mức 4000 vạn.
"Món đồ này có lẽ anh thích đúng chứ?”
Liễu Băng Khanh hỏi một câu, chưa đợi Lương Siêu trả lời, cô lại giơ tấm biển ra giá.
"5000 vạn!”
“Ôi vãi!”
Lương Siêu thầm thốt ra một câu, sao trước đó không nhìn ra tính tình của cô gái này lại vội vã bá đạo vậy chứ?
Thứ này đúng thật là pháp khí, ok không sai, hơn nữa đẳng cấp cũng coi là không tệ, nhưng đối với giai đoạn trình hiện giờ của hắn thì nó đã không còn tí tác dụng bằng vỏ trứng gì rồi…
Nếu như thật sự đấu giá được thì triệt để coi như là bị mất tiền oan từ đầu tới cuối.
5000 vạn đó bà, để đấy làm gì đó không tốt hơn sao?
Càng nghĩ càng đau lòng, sau đó ngay lập tức Lương Siêu nhìn về phía Bạch Vân Hi, cầu nguyện rằng tên ngốc này sẽ không sợ hãi nữa, và sẽ đến cướp đồ với mình, lúc này hắn cũng đang nghĩ xem có nên chọc giận tên ngốc này hay không.
Nhưng Bách Vân Hi căn bản không cần hắn phải kích, hắn nhìn anh ta đang chòng chọc nhìn tới với một nụ cười khinh bỉ, có vẻ anh ta nghĩ cuối cùng cũng đến lượt mình lộ diện rồi.
Anh ta giơ tấm thẻ lên với vẻ mặt tự tin:
"Tôi ra giá gấp đôi, 1 tỷ."
Liễu Băng Khanh khẽ cau mày, trong khi Lương Siêu lại đang vui mừng không xiết.
Cái thằng ngu này nhiều lúc cũng thật đáng yêu quá đi mất.
Nhưng không đợi hắn vui mừng trong ba giây, ông chủ của ngành giải trí và truyền thông Trấn Giang, đã nhìn chằm chằm vào hắn, và ngay lập tức nghiến răng và đập bàn, hừ một tiếng nói: "Bạch thiếu gia, trước mặt Lương thần y không cần cậu ở đây ra vẻ ngầu lòi đâu.”
“Tôi thêm 6000 vạn vào số tiền 5000 vạn trước đó của Lương thần y!”
“Cả tôi nữa!”
Lại một vị lão đại lúc này giơ bảng: “Tôi giúp thêm 4000 vạn, tổng cộng 1 tỷ 50 vạn, để tôi xem thằng nhóc con nhà mày còn tranh với Lương thần y kiểu gì!”
Sắc mặt Lương Siêu trong nháy mắt suy sụp, chỉ cảm thấy tâm tính mình đều sắp bị hai người kia làm cho mông lung luôn.
Mẹ nó, hiện tại tính tình của mấy phú hào có tiền đều táo bạo như vậy sao?.