Chu Hưng nhìn phó phân bộ đang đi tới với vẻ căm hận.

Thấy ông ta không muốn quỳ xuống, phó phân bộ Giang Thành Phùng Thiên Cương nói với vẻ chế nhạo: “Chu Hưng, gần đây xương cốt của ông càng ngày càng cứng đấy.”

“Cũng được, nếu như ông đã không muốn quỳ thì tôi sẽ giúp ông quỳ!”

Nói xong, Phùng Thiên Cương đá mạnh một cú vào đầu gối của Chu Hưng.

Thấy thế, Sở Hà, Sở Diệu Y cùng với những người khác ở phân bộ Thiên Hải giật mình.

Bọn họ đều có thể nhìn ra cú đá này không hề nể nang chút nào, một cú đá của cao thủ tông sư đủ khiến cho Chu Hưng gãy chân!

Như vậy cho đến ngày thi đấu giữa các phân bộ, phân bộ Thiên Hải chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất đối với tất cả mọi người.

Ngay khi mọi người ở phân bộ Thiên Hải còn đang lo lắng.

Vút!

Một tiếng xé gió lướt qua, ngay sau đó, sắc mặt của Phùng Thiên Cương đột nhiên thay đổi.

Sau khi vừa ngã xuống mặt đất, ông ta vội ôm chân kêu gào thảm thiết.

“A!”

“Chân của tôi!”

Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra bắp chân của ông ta bị một chiếc đũa đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa…

“Hay lắm!”

Chu Hưng cùng với các thành viên khác của phân bộ Thiên Hải âm thầm vỗ tay khen ngợi với vẻ hả hê.

Bị tát một cú thẳng vào mặt như vậy, sắc mặt Tôn Bác tối sầm lại.

“Là ai làm!”

“Đâm sau lưng người khác thì có gì giỏi chứ, có gan thì cút ra đây!”

Vừa dứt lời, một thanh niên ngồi ở một góc trong nhà hàng chậm rãi đứng dậy, trong tay hắn vẫn còn cầm một chiếc đũa và mỉm cười nhìn ông ta.

“Tôi làm đấy.”

“Tôi thấy mấy người có vẻ như rất thích bắt nạt người khác cho nên tôi cũng muốn thử trải nghiệm xem sao.”

“Ừm, không tồi, cảm giác khi bắt nạt người khác quả thực khá vui.”

“Lương Siêu!”

Sở Diệu Y kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc còn Chu Hưng và đám người Sở Hà cũng thở phào một hơi.

Thấy vậy, phó phân bộ Giang Thành tức giận hừ hừ, ông ta định đi về phía Lương Siêu nhưng bị Tôn Bác cản lại.

Là người đứng đầu một phân bộ Vũ Minh nên ông ta vẫn có cái nhìn căn bản.

Người thanh niên này cách Phùng Thiên Cương khoảng 30m, vậy mà hắn có thể phi chiếc đũa chuẩn xác thẳng vào bắp chân cực kỳ vạm vỡ của Phùng Thiên Cương.

Dựa vào lực đạo, có lẽ tu vi của đối phương đã đạt đến cảnh giới tông sư.

Không thể khinh thường một tông sư trẻ được.

Sau khi đánh giá Lương Siêu một hồi, Tôn Bác chắp tay chào hắn.

“Không biết cậu là ai, dường như trước đó chúng tôi chưa từng đắc tội với cậu thì phải?”

Lương Siêu cười nói: “Câu hỏi của ông có chút buồn cười.

Vậy phân bộ Thiên Hải người ta cũng đâu từng đắc tội với các người, thế nhưng không phải các người đang sỉ nhục bọn họ hay sao?”

“Người ta tức giận mới nói các người được 2 câu, vậy mà các người lại bắt người ta quỳ xuống xin lỗi.

Hiện tại tôi cũng đang làm giống y như vậy, nhìn thấy một đám người yếu ớt như gà nên tôi muốn bắt nạt một chút ấy mà.”

“Đã hiểu chưa?”

Nghe vậy, Sở Diệu Y không nhịn được mà bật cười.

Suốt nửa tháng, tính tình của người này không hề thay đổi, vẫn luôn hài hước như vậy khiến cho đám người Tôn Bác cảm thấy ngứa ngáy, sắc mặt càng tệ hại hơn.

“Đối nghịch với phân bộ Vũ Minh của tôi, cậu chắc chắn mình có thể gánh được hậu quả này chứ?”

Nhất thời, Sở Diệu Y lập tức tỏ vẻ khinh thường.

Thấy thực lực của Lương Siêu không hề yếu kém nên bọn họ bắt đầu mượn ngọn núi lớn Vũ Minh này ra để chèn ép ư?

Phi!

“Xì, vốn dĩ hắn là người của phân bộ Thiên Hải chúng tôi nên cho dù có đánh bại tất cả các người thì cũng chỉ coi là mâu thuẫn nội bộ chứ không thể nói là đối nghịch với Vũ Minh được.”

Sở Diệu Y vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lương Siêu khiến cho cả đám Tôn Bác ngạc nhiên.

Từ lúc nào mà phân bộ Vũ Minh Thiên Hải lại có được một tông sư trẻ như vậy?

Sao bọn họ chưa từng nghe bất cứ tin tức nào về chuyện này?

Nếu biết từ sớm thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng tới phân bộ Vũ Minh Thiên Hải để tìm được cảm giác tồn tại, ít ra cũng phải đợi cho đến khi bọn họ nắm được toàn bộ thực lực của thằng nhóc này đã.

Lương Siêu nhìn thấy bên khóe miệng của Sở Diệu Y vẫn còn tia máu, hắn cau mày hỏi: “Ai làm?”

“Ông ta.”

Sở Diệu Y chỉ vào Phương Thiên Cương, người vừa được hai người khác nâng dậy đang ôm chặt lấy đùi với vẻ phẫn nộ.

“Ồ.”

“Cô qua chờ ở một bên đi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”

Sở Diệu Y ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy vừa mới đứng sang một bên thì đã nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ trong không khí.

“A!”

Lần này, đám người Tôn Bác của phân bộ Vũ Minh Giang Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng la hét của Phùng Thiên Cương.

Khi quay đầu nhìn lại, nhất thời bọn họ hít sâu một hơi!

Chỉ thấy chiếc đũa đó đâm xuyên qua lòng bàn tay phải của Phùng Thiên Cương!

“Trưởng, trưởng bộ!”

Phùng Thiên Cương hét lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi này, cậu ta khinh người quá đáng! Tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được!”

“Câm mồm.”

Tôn Bác thấp giọng trách mắng, một người luôn bình tĩnh mọi lúc mọi nơi như ông ta gặp phải người kiêu ngạo như Lương Siêu cũng sắp không thể kìm chế nổi.

Để tìm kiếm sự bình ổn vào lúc này thì chuồn là thượng sách.

Trước cứ nhẫn nhịn đã, chờ đến khi điều tra rõ được thực lực của hắn yếu hơn mình thì sẽ xử lý hắn thật mạnh tay!

“Đi!”

Tôn Bác phất tay rời đi khiến đám Chu Hưng giật mình.

Cục tức lớn như vậy mà cũng nuốt trôi được ư?

Cứ ngậm ngùi rời đi như vậy sao?

Đúng là thất vọng!

Thấy vậy, Lương Siêu bật cười với *tính cách rùa của trưởng bộ phân bộ Giang Thành.

*Tính cách rùa: người thuộc nhóm này thường ngại xung đột, cố gắng né tránh mọi tình huống gây sự không thoải mái.

“Đứng lại, tôi đã cho các người đi chưa?”

Tôn Bác dừng chân, quay đầu nhìn Lương Siêu với vẻ lạnh lùng.

“Cậu còn muốn sao nữa.”

“Lúc nãy, tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi rất muốn bắt nạt đàn gà yếu ớt như mấy người nhưng mà tôi còn chưa bắt nạt xong nên đương nhiên các người chưa thể đi được.”

“Hiện tại tôi muốn người làm trưởng bộ là ông quỳ xuống dập đầu với tôi.

Bây giờ ông muốn tự làm hay để tôi giúp ông?”

“Cậu!”

Nghe vậy, Tôn Bác vô cùng giận dữ và những phó phân bộ khác cũng không thể chịu nổi nữa.

Bọn họ lập tức điên cuồng vận chuyển huyền khí và vọt về phía Lương Siêu!

“Thằng nhãi kia, cậu muốn chết phải không!”

“Để tôi chặt đứt hai tay của cậu xuống xong, xem cậu còn có thể ngông cuồng được nữa không!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nghe xong, Lương Siêu liếc nhìn ông ta với vẻ khinh thường rồi khẽ phất tay.

“Vù, vù!”

Sau khi hai tiếng xé gió lướt qua, tên phó phân bộ bay ngược ra phía sau dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người!

Cuối cùng, cả người bị dính chặt trên tường không nhúc nhích nổi, hai chiếc đũa giống như hai chiếc đinh gắn chặt ông ta vào tường…

“Này…”

Hầu hết mọi người trong phân bộ Giang Thành nuốt nước bọt ừng ực, khóe miệng Tôn Bác giật giật.

Đến lúc này, ông ta đã xác định được thực lực của người thanh niên này nhất định cao hơn mình!

Nếu như ông ta đánh không lại thì cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc từ bỏ trước…

Vì thế sau khi có người đỡ được phó phân bộ xuống khỏi tường, ông ta liền chắp tay với Lương Siêu.

“Chàng trai trẻ, lúc nãy là do tôi làm sai nên tôi thực lòng muốn xin lỗi trưởng bộ cùng với cô gái trẻ kia.

Cậu có thể bỏ qua việc này được không?”

Lúc này, Lương Siêu lắc đầu: “Đừng nói đến bộ này bộ kia nữa, như vậy là không hay đâu.”

“Hôm nay tôi muốn thấy ông quỳ, rốt cuộc là ông có quỳ hay không?”

“Cậu!”

Bị ép bức tới đường cùng như thế, cuối cùng Tôn Bác không nhịn được nữa mà quát: “Thằng nhãi, tôi khuyên cậu đừng có mà được một tấc lại tiến một thước!”

“Tôi có quan hệ rất tốt với Bạch trưởng bộ của phân bộ Trấn Giang.

Nếu như cậu dám động đến một sợi tóc của tôi thì Bạch trưởng bộ sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu đâu!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play