Long gia, trong đại sảnh, một đám thành viên gia tộc gồm Long Chương Kiệt và Long Phi Vân đều tụ lại ở đây, lạnh như băng mà nhìn Lương Siêu phá cửa bước vào.
"Họ Lương!"
"Dám xông vào Long gia bọn tao, mày thật to gan!"
Lương Siêu nghe vậy thì đứng lại liếc Long Phi Vân một cái, khinh thường cười một tiếng.
"Một Long gia nho nhỏ mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, hôm nay tôi cứ xông vào đấy, các người có thể làm gì được tôi?"
"Mày!"
"Tôi không rảnh đứng đây nói nhảm với các người, hôm nay đến đây chỉ vì một chuyện."
"Lỗ Trì ở đâu?"
Soạt!
Không ít người biến sắc, nhưng Long Chương Kiệt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ cười lạnh và nói: "Tao không biết Lỗ Trì gì, mày hỏi lầm người rồi."
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên.
Lão hồ ly này lại muốn diễn trò trước mặt hắn à?
Mà những người khác thấy thế thì lập tức hùa theo, cứ luôn miệng nói không biết Lỗ Trì.
Trong lòng bọn họ đều hiểu, nếu ai dám nói mình có chút quan hệ nao với một trong ba sư huynh đệ kia thì sợ là chỉ vài phút sau sẽ khiến phân bộ Võ Minh căm giận ngút trời!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lương Siêu đọc hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, lần này cũng không nói nhảm, gật đầu cười rồi chậm rãi đi về hướng Long Phi Vân.
Dưới khí thế đè nén mà hắn phóng ra, sắc mặt Long Phi Vân lập tức tái đi, vừa lui hai bước vừa ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Mày, mày muốn làm gì!"
"Không làm gì, lấy anh khai đao trước."
"Nhìn xem đối với ông già của anh thì cái mạng nhỏ của anh hay Lỗ Trì kia quan trọng hơn."
"Làm càn!" Long Chương Kiệt quát khẽ một tiếng: "Trần đại sư, Lưu đại sư, kẻ này quá hung hăng ngang ngược, xin hai vị ra tay phế bỏ nó! Tất cả hậu quả có tôi đây gánh chịu!"
Vừa dứt lời, một người trung niên cùng một ông lão đi xuống từ cầu thang.
Lương Siêu dừng bước, cảm nhận được sau lưng đột nhiên xuất hiện hai hơi thở thì quay đầu liếc nhìn, mày kiếm không khỏi nhướng lên.
Long gia này thật không hổ là gia tộc hàng đầu ở Trấn Giang, trừ cấu kết với Lỗ Trì ra thì còn có hai nhân vật cảnh giới tông sư trấn giữ.
Hơn nữa nhìn hơi thở của bọn họ thì thực lực của ai trong họ cũng mạnh hơn Tiêu Bắc Quang trước đó bại trận trong tay hắn.
"Cậu chính là Lương Siêu gần đây gây náo loạn ở Trấn Giang, chém đứt một tay của Tiêu Bắc Quang sao?"
"Là tôi." Lương Siêu gật gật đầu.
Ông lão còn lại cũng chậm rãi mở miệng: "Nể tình cậu tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, quả thực không dễ dàng, hiện tại lập tức rời đi."
"Nếu không, hai người bọn tôi đành lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh hiếp yếu một lần."
"Lấy mạnh hiếp yếu?"
Lương Siêu thờ ơ cười cười, không phản ứng lại hai người kia, mà tiếp tục đi về hướng Long Phi Vân.
Thấy thế, Long Phi Vân lập tức nhăn mặt, dòng chính Long gia đều ở chỗ này, nhiều người như vậy không tìm mà cứ khăng khăng để mắt tới anh ta? Con mẹ nó thật xui xẻo!
Thế là anh ta lập tức hét lớn: "Trần đại sư, Lưu đại sư! Hai vị mau ra tay đi!"
"Tốt nhất có thể trực tiếp phế tên này, giết cũng được!"
Hai tông sư nghe vậy, một người trong đó lập tức vung quyền đến, người còn lại bắt đầu tung ta từng thủ ấn, cuối cùng cách không gian mà giơ ra một ngón tay!
"Huyền m Chỉ!"
Vèo!
Một tia sáng màu xám ầm ầm lướt ra, khiến Lương Siêu lại dừng bước lần nữa.
Thủ ấn của hắn như tia chớp biến ảo, Huyền khí hùng hồn bắt đầu điên cuồng tuôn ra từ cơ thể, gần như trong nháy mắt đã biến thành một thanh kiếm ánh sáng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Toàn thân nó lóe ra hào quang màu vàng nhạt, thân kiếm khẽ run, mỗi khi rung động sẽ phóng ra một làn gió sắc bén, cứ như không khí cũng bị tách ra.
"Đi!"
Khi hắn khẽ phất ngón tay, thanh kiếm màu vàng nhạt kia run lên bần bật, lập tức đánh về hướng tia sáng đang lao tới kia.
Đồng thời, Lương Siêu ngang nhiên dùng một quyền đánh trả tông sư trung niên cũng đang lao tới.
Bành!
Hai luồng Huyền khí mãnh liệt va chạm, lập tức gây nên một tiếng nổ điếc tai đùng đùng, ngay sau đó cánh tay Lương Siêu chấn động mạnh một cái, lập tức bộc phát ra chín luồng khí ngầm!
Người trung niên cảm thấy cuống họng ngòn ngọt, cố nén không phun ra máu, cả người bị đánh liên tục lùi nhanh lại.
Đồng thời, kiếm ánh sáng cũng đánh nát tia sáng kia, vọt thẳng về hướng ông lão nọ!
Ông lão ngơ ngác, vội vàng thi triển thân pháp đến cực hạn, miễn cưỡng né tránh được chiếu tấn công.
Mà ở vị trí lúc nãy của ông ta, gạch men trên mặt đất sụp đổ, còn bị một kiếm chém ra vệt nứt sâu gần một mét!
"Ực..." Ông lão thấy vậy thì nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nếu không phải mình chạy nhanh thì sợ là hiện tại chí ít cũng có kết cục giống như Tiêu Bắc Quang?
Nhìn lại tông sư trung niên vừa rồi xông lên, chuẩn bị đánh tay đôi với đối phương, sau khi bị đánh lui vẫn duy trì một tư thế buồn cười mà không nhúc nhích.
Nhìn kỹ mới phát hiện, mấy huyệt vị trên người ông ta đã bị mấy cây kim châm phong bế...!
"Hiện tại, biết ai mạnh ai yếu rồi chưa?"
Ông lão vô ý thức gật gật đầu.
Thằng nhãi này thật sự là yêu nghiệt!
Mà trước mặt một yêu nghiệt, cách làm xưa nay của ông lão chính là không thể trêu vào, trốn đi cho xong!
Hơn nữa có thể trốn được bao xa thì bấy xa!
Thế là ông ta lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: "Năng lực của lão hủ có hạn, lần này thực sự không giúp được các người, cáo từ!"
Đám người: "..."
Long Chương Kiệt còn suýt bị tức đến nội thương!
Trước đó lão chết tiệt này lấy tiền, cầm tài nguyên tu luyện của mình sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại chạy nhanh bấy nhiêu!
"Lỗ Trì ở đâu, hiện tại có thể nói rồi chưa?"
Lương Siêu lại khẽ hỏi một câu, Long Chương Kiệt lấy lại tinh thần, vẻ mặt run lên.
"Tôi nói rồi, tôi không biết cái gì..."
"A!"
"Cha! Cứu con!"
Nói còn chưa dứt lời, đã nghe Long Phi Vân kêu lên sợ hãi.
Lương Siêu vươn tay về hướng anh ta, trong lòng bàn tay ngưng kết ra một vòng xoáy Huyền khí, phát ra một sức hút thật mạnh trực tiếp kéo anh ta qua, cũng bóp lấy cổ anh ta.
Giờ phút này Long Phi Vân đã không còn chút phong độ thiếu gia nào, nhớ đến người em họ Vương Thiên Hào đến nay còn nằm trên bệnh viện, toàn thân tê liệt bất tỉnh nhân sự, trong lúc lập tức tràn đầy hoảng sợ...!
"Anh, anh muốn làm gì!"
"Thả tôi ra!"
"Đừng nóng vội, xem ra lần trước tát anh chưa đủ, vừa vặn hôm nay bổ sung luôn."
Nói xong, bàn tay vẫn luôn bóp lấy cổ của anh ta tay bắt đầu thay đổi động tác, liên tục tát vào mặt anh ta.
Mỗi một bàn tay đều tát cho vang lên chan chát, chỉ năm sáu cái tát đã làm Long Phi Vân kêu không ra tiếng, cả khuôn mặt máu thịt be bét, hoàn toàn không nhìn nổi...!
"Còn không nói?" Lương Siêu lại nhìn Long Chương Kiệt sắc mặt âm trầm như nước một cái, chợt hất Long Phi Vân ra, đi thẳng đến trước mặt ông ta rồi nhếch miệng cười.
"Nếu không nói, tiếp theo đến phiên ông."
"Ông là gia chủ cao quý, bị người ta tát tai ngay trước mặt thành viên gia tộc thì chắc sẽ rất mất mặt nhỉ?"
"Họ Lương!"
"Cậu dám!"
Chát!
Thấy Long Chương Kiệt còn mạnh miệng, Lương Siêu cũng không nói nhiều, trực tiếp vung một bàn tay lên, dạy ông ta làm người!
Phốc!
Sau khi phun ra hai cái răng cửa, Long Chương Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ù ù.
Đáy lòng trào ra một cảm giác nhục nhã mãnh liệt, làm hai mắt ông ta lập tức đỏ ké lên, dán mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Họ Lương!"
"Không bao lâu nữa, tao nhất định sẽ tự tay chém mày thành muôn mảnh!"
"Giết sạch tất cả những kẻ có liên quan đến mày!".