Đối phương không để cho nàng đợi quá lâu. Dưới cái nhìn của nàng, Mạnh Tây Nguyệt khẽ nhếch môi: "Ngữ An, chúng ta kết hôn nhé."

Nói xong, cô lấy ra một chiếp hộp nhẫn, mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn bên trong.

Dưới ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh giá, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nàng chậm rãi mở to đôi mắt màu trà nhạt. Hơi thở của đối phương gần trong gang tấc, quấn quýt lấy nhau. Sau đó, nàng quay đầu, tùy tiện lau đi những giọt lệ không ngừng chảy ra từ khóe mắt: "Thật là, Mạnh Tây Nguyệt, rõ ràng em phải là người làm trước chứ."

Mạnh Tây Nguyệt cười khẽ, nhìn Hạ Ngữ An, khóe mắt bất chợt ửng đỏ, mang theo sự dịu dàng man mác, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lau đi những giọt nước mắt của nàng: "Xin lỗi nhé, đây nên là món quà em tặng cho chị mới đúng."

Chứ không phải là món quà muốn tặng cho đối phương mà cô đã nói.

Hạ Ngữ An hít sâu một hơi, đôi mắt sau khi được những giọt lệ gột rửa, trở nên trong veo, sáng tỏ. Nàng vươn tay, đôi mắt ửng đỏ: "Mạnh Tây Nguyệt, chúng ta kết hôn nhé."

Mạnh Tây Nguyệt lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của Hạ Ngữ An, cúi người hôn lên môi của nàng: "Cảm ơn em, Ngữ An."

Hạ Ngữ An đỏ mắt, đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay của Mạnh Tây Nguyệt, giọng nói nghẹn ngào: "Em yêu chị."

Mạnh Tây Nguyệt mỉm cười, hốc mắt ửng đỏ: "Chị cũng vậy."

Sau khi Hạ Ngữ An bình tĩnh lại, mếu máo phàn nàn: "Vốn dĩ còn tưởng rằng em sẽ cầu hôn trước, em đã chuẩn bị xong hết rồi."

Mạnh Tây Nguyệt sững người, lập tức nói: "Xin lỗi nhé, chị quá nóng vội."

Hạ Ngữ An lẩm bẩm một tiếng: "Em tha thứ cho chị đó. Nhưng mà, có ai lại tùy tiện cầu hôn như chị vậy chứ. Không có hoa tươi, không có âm nhạc, không có bữa tối dưới ánh nến, chẳng cảm động gì cả."

Mạnh Tây Nguyệt nhìn đôi mắt đỏ bừng của Hạ Ngữ An: "Chị có thể sắp xếp rồi cầu hôn lại một lần nữa."

Hạ Ngữ An vội vàng xua tay: "Ây da, không cần, không cần đâu, quá phiền phức. Lần này là được rồi."

Mạnh Tây Nguyệt nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng, dung túng: "Được."

Hạ Ngữ An giống như không xương, vùi trong lòng Mạnh Tây Nguyệt: "Sau khi qua năm mới, chúng ta sẽ bay ra nước ngoài đăng kí kết hôn nhé."

Dứt lời, nàng nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt mím môi. Hạ Ngữ An trợn tròn mắt, hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác: "Nhiều nhất là nửa năm, em chỉ có thể đợi thêm nửa năm nữa thôi, nhất định phải kết hôn."

Làm vợ sắp cưới trong nửa năm đã là giới hạn cuối cùng của Hạ Ngữ An rồi.

Nàng ước gì có thể đi đăng kí ngay bây giờ.

Mạnh Tây Nguyệt giơ tay quay mặt của Hạ Ngữ An lại, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Chị đã mua vé máy bay ngày mai đi Mỹ rồi."

Hạ Ngữ An nghe nói như vậy thì nhào vào người Mạnh Tây Nguyệt, hôn lấy hôn để một trận: "Mạnh Tây Nguyệt, em rất rất rất là thích chị."

Ngày 01/01, 13 giờ 13 phút.

Hạ Ngữ An cập nhật weibo.

Hạ Ngữ An V: Ngày mai sẽ kết hôn nà.

Bên dưới đăng kèm hai tấm ảnh chụp. Một bức là hai bàn tay đeo nhẫn cặp, nắm chặt lấy nhau. Bức còn lại là selfie của Hạ Ngữ An.

Vừa mới đăng weibo, qua một lúc sau, mới có fan bắt đầu bình luận.

Fan của Hạ Ngữ An phần lớn đều đã chạy đi hết, ở lại chính là fan nhan sắc lâu năm.

"Chúc phúc, tân hôn hạnh phúc nhé."

"Tân hôn hạnh phúc nha."

"A a a, còn trẻ như vậy mà chị đã kết hôn rồi. Em không muốn đâu."

"Nhan sắc này, tôi có thể say mê đắm đuối thêm một năm nữa. Cũng không biết cái người được lợi kia là ai nhỉ? Tân hôn hạnh phúc."

Hạ Ngữ An nhìn bình luận, lần lượt nhấn like.

Sau đó thoát khỏi weibo, không quan tâm nữa. Trái lại, chưa qua bao lâu, nàng lại nhận được điện thoại của Kỳ Thi.

"Ngữ An, thời gian cầu hôn không phải đã nói là hai giờ sao?"

Hạ Ngữ An cười, nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt đang ngồi bên cạnh: "Ừa, nhưng mà Mạnh Tây Nguyệt cầu hôn trước rồi."

"Cậu không biết đâu. Rõ ràng mình đã lên kế hoạch xong hết rồi. Kết quả lại bị Mạnh Tây Nguyệt đi trước một bước."

Nói xong lại không nhịn được mà bật cười: "Ây da, dù sao mình cũng đã đồng ý rồi."

Nghe xong đối phương ngoài mặt thì kể lể nhưng ngầm khoe ân ái, Kỷ Thi ngơ người: "Chúc mừng, chúc mừng."

"Đúng rồi, ngày mai mình và Mạnh Tây Nguyệt sẽ đi Mỹ đăng kí kết hôn."

Kỷ Thi sững sờ: "Không phải nói năm sau sao? Sao lại vội vàng như vậy chứ?"

Trên mặt của Hạ Ngữ An tràn đầy ý cười không che giấu được: "Còn không phải do Mạnh Tây Nguyệt đã mua vé rồi sao. Thật là, chuyện lớn như vậy mà lại không chịu bàn bạc trước với mình."

Kỷ Thi: "..."

Kỷ Thi bị ép nghe Hạ Ngữ An khoe khoang một lúc, cô ấy mới mở miệng: "Tại sao trên weibo lại không đăng ảnh của chị ấy vậy?"

Hạ Ngữ An nhìn Mạnh Tây Nguyệt. Ánh mắt của đối phương đúng lúc đối diện nàng, cười khẽ với nàng một cái. Trong lòng Hạ Ngữ An như được bôi mật: "Mạnh Tây Nguyệt không muốn bị chú ý, không thích xuất hiện trước mặt mọi người. Bó tay rồi, mình chỉ có thể mặc kệ chị ấy thôi."

Nghe nói vậy, lỗ tai của Mạnh Tây Nguyệt giật giật. Cô nhìn về phía Hạ Ngữ An, nở nụ cười rạng rỡ, rồi lại cúi đầu.

Cô nhớ lại lúc nãy Hạ Ngữ An kéo mình, chụp chung mấy tấm hình, sau đó cô nhìn thấy Hạ Ngữ An chọn một tấm ảnh chụp chung, sau đó cắt hình cô ra, rồi mới đăng lên.

Lúc đó, Hạ Ngữ An còn rất đắc ý: "Mạnh Tây Nguyệt, có phải em thông minh lắm không?"

Giọng nói vô cùng đáng yêu.

Trái tim của Mạnh Tây Nguyệt muốn tan chảy rồi, nhưng mà, cô thật sự không ngại xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc trước, cô chỉ là vì sợ bản thân bị làm phiền thôi.

Đợi sau khi Hạ Ngữ An và Kỷ Thi nói chuyện xong, đã là một tiếng sau đó. Hạ Ngữ An vẫn có chút không thỏa mãn.

Cố Diễn đang uống rượu, trong phòng đầy mùi cồn. Từ khi cậu ta bị chèn ép thì đã không còn ai chịu tìm cậu ta để đóng phim nữa.

Bên phía công ty, cũng đã chấm dứt hợp đồng.

Cũng may, cậu ta có không ít tiền tiết kiệm, đủ cho cậu ta cầm cự thêm vài năm.

Lúc đang mặt ủ mày chau uống rượu thì cậu ta nghe thấy tiếng thông báo điện thoại vang lên, mở weibo ra, nhìn thấy tin tức nhảy ra.

Mới vừa nhấn vào, chính là tin tức Hạ Ngữ An công bố kết hôn.

Trong nháy mắt, Cố Diễn khóc không thành tiếng.

Họ ở bên nhau, quang minh chính đại, vốn dĩ không hề e ngại lời đồn đại, sao cậu ta lại không nhận ra chứ?

Không bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên.

Cố Diễn uể oải bắt máy, giọng nói khàn khàn.

Chờ sau khi đầu dây bên kia nói xong, cậu ta kích động bật dậy, mắt lập tức mở to: "Thật sự có thể sao? Em đã bị Hạ thị phong sát rồi mà."

"Cố Diễn, em nghe ai nói vậy. Hạ thị vốn dĩ không hề ra tay. Phía ra tay là NS. Đối phương chỉ muốn cho em một bài học thôi, cũng không có ý muốn phong sát em."

Chờ sau khi cúp máy, tay của Cố Diễn run run, tìm kiếm về NS một chút. Khi nhìn thấy tên của tổng giám đốc hiện tại, cậu ta dở khóc dở cười.

Cậu ta vốn dĩ không hề bị phong sát, chỉ là công ty không muốn đắc tội với NS nên mới không chịu giúp cậu ta thôi.

Trách ai được, chỉ có thể trách cậu ta thôi. Lúc trước, cậu ta không nên tham lam như vậy.

Nghĩ đến đây, cậu ta đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại bản thân.

Lần này, cậu ta muốn đi trên con đường của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play