Hậu Điểu không bước chân ra ngoài, nhưng cũng từ miệng của Tôn Bá mà biết được một chút biến hóa ở Phù Phong Thành.

Quả nhiên, Xung Linh đạo nhân lần này đến Phù Phong Thành không chỉ đơn giản vì xử lý những vụ án còn tồn đọng trong dân gian, y còn có một mục đích khác: con sông Thanh Đường thuộc Tam Giang Phủ có một đoạn đê nằm trong khu vực của Phù Phong Thành, cần địa phương dốc sức ủng hộ để bồi đắp.

Tu sửa đê tại thời đại này là một việc hao người tốn của, lợi ích ngắn hạn thì không thấy được, chỉ có thể thấy được lợi ích trong thời gian dài, điều này đối với dân nghèo mà nói thì không có chút động lực nào; con người là vậy, khi lũ lụt thì oán trời trách đất, bình thường thì chẳng lo toan, cái này cần phải có quan phủ dẫn dắt.

Tại (nước) An Hòa, Vương triều không thể nói hủ bại đến mức không chịu nổi, nhưng cũng không thể nói là một lòng vì dân, một ít chính sách có lợi cho dân thì chỉ có thể do Đạo Môn đến lãnh đạo, đây cũng căn bản là vì đạo mà thôi.

Đạo Môn ở bên trong điều động, nhưng chân chính xuất người, xuất lực, xuất tiền lại là các thân sĩ quan phủ tại địa phương, nếu như mọi người đều bằng mặt mà không bằng lòng, thì cho dù là Đạo Môn cũng khó cải biến môi trường làm việc tại địa phương.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Xung Linh biết rõ chuyện lão Mạnh giết người là có lý do, Hậu Điểu bao che không phải là không có bằng chứng nhưng y vẫn tiếp tục kiên trì xử lí hai người này.

Phóng tầm mắt nhìn ngàn vạn người ở toàn bộ hai bờ sông Thanh Đường, đương nhiên so với hai cá thể nhỏ bé thì quan trọng hơn rất nhiều; từ ý nghĩa này mà nói, thì Hậu Điểu và lão Mạnh có một kiếp nạn này cũng không oan uổng, chí ít, họ chính xác đã giết người.

Lão Mạnh chết rồi, mọi chuyện cũng đã xong, chỉ lưu lại một kẻ là Hậu Điểu, chuyện này đối với y mà nói thì hoàn toàn không có cách nào thao túng được số mệnh; cá thể đứng trước Đạo Môn thì không có chút năng lực phản kháng nào, thậm chí y không tìm được người nào có thể đứng trước Đạo Môn tố cáo.

Người trong quan phủ đứng trước Đạo Môn còn không có quyền nói chuyện, mà những người bạn ít ỏi của y trong Đạo Môn kì thực cũng y như vậy, cũng là loại người lạnh nhạt không có bao nhiêu tình nghĩa; vòng tròn quan hệ quyết định vận mệnh của y.

(Đoạn trên tả lại tình cảnh của Hậu Điểu, chỉ là con sâu cái kiến trước Đạo Môn, không giãy giụa được gì)! Tôn Bá mấy ngày này bận bịu ở bên ngoài chạy ngược chạy xui, xử lí những của cải còn lại của Hậu gia, tính là sau khi thiếu gia lên đường có thể đưa thêm chút vàng bạc để y có cái để dùng, đây là một chút tâm ý của người già, y không quá rõ chân tướng của Đạo Môn là như thế nào, đồ hối lộ khẳng định là có thể dùng, nhưng vàng bạc thì không xài được, đó là hai chuyện khác nhau.

Hậu Điểu đại môn không ra, cửa phụ cũng không bước, y chẳng hứng thú với việc ra ngoài khiến người khác cười nhạo vì sự thất ý của y, y là một người cao ngạo, tính cách tự cho mình là thanh cao, không chịu nổi nhất là loại vũ nhục như vậy, cho nên, căn bản cũng không cho mấy người đó cơ hội (để cười nhạo y).

Trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào cái hộp chứa sâm trùng (củ sâm có hình dáng như côn trùng), y có chút do dự, là bây giờ ăn nó? Hay là để lại sau này hối lộ cho người trong Đạo Môn?Y không cho rằng bây giờ mình ăn nó sẽ một bước lên trời, còn có một khả năng lớn hơn là ăn xong cũng chả được gì, thậm chí là có khả năng xuất hiện tác dụng phụ.

Y cũng không cho là mình thực sự có khả năng đụng phải một tên đạo sư, chỉ vì một cây sâm trùng liền có thể thả cho y một con ngựa, Đạo Môn không phải là quan phủ, đạo nhân đều là những kẻ tôn sùng người tinh anh.

Còn do dự không quyết, cho nên y quyết định mở hộp ra nhìn một cái; từ mấy tháng trước sau khi lão Mạnh mang thứ đồ chơi này đưa tới cửa, vì để tỏ tính tình thanh cao, y cũng chưa từng mở cái hộp này ra, ừ, có chút làm bộ làm tịch.

Trên hộp không có khóa, chất liệu cũng rất bình thường, chính là được làm bằng cây hòe núi bình thường, cột bằng dây thừng được bện bằng cỏ; nhè nhẹ mở ra, một cỗ dược hương nồng nặc xộc vào mũi, y chỉ phảng phất nhìn thấy một cái gì đó như con ve đang nằm ở đáy hộp, nằm yên bất động.

Sâm trùng tịnh không phải là vật sống, nó là đặc sản của An Hòa quốc, một loại cục u bám lên sâm núi, trông giống như một con ve nằm úp lên bề mặt mà hấp thu chất dinh dưỡng, kì thực nó là một loại thực vật, nhưng dược hiệu so với sâm núi lại cường đại hơn, là kì vật hiếm có trong giới tu hành, qua thời gian, ngày càng khó có được.

Hậu Điểu đối với dược thảo hiểu biết không nhiều, y cũng không có cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về phương diện này, cho dù là người có thực lực trong giới tu hành, có khả năng tiếp xúc với đạo đan dược cũng là hiếm như lông phượng sừng lân, cái này cần phải có thế lực môn phái ủng hộ, cá nhân rất khó có được thành tựu.

Cho nên, dùng như thế nào? Trực tiếp ăn sống hay là chế thành đan hoàn? Dùng vào thời cơ nào để có thể có hiệu quả tối đa? Có kiêng kị cái gì không?Mấy cái vấn đề này, y toàn bộ không quá hiểu rõ, nhưng có một điểm mà y hiểu rất rõ, bây giờ mà ăn giống như trâu gặm cỏ non như thế này thì đó chính là lãng phí bảo bối.

Tử tế thưởng thức một chút chi tiết của sâm trùng, trong mũi ngập tràn dược hương, y lại cảm thấy hiện tại không làm gì là thích hợp nhất; đang muốn đóng hộp lại, thì lại phát hiện vách bên trong hộp có một hàng chữ lờ mờ, nhìn kĩ là:Hình tập tặng hạt gạo, nặng như núi Tu Di, kiếp này không đắc đạo, phải mang lông đội sừng (câu này trong Phật giáo, nhưng tác giả thay hai chữ "thí chủ" thành "hình tập"; nguyên bản ý nói là được thí chủ cúng dường một hạt gạo thì tì kheo phải xem nặng như núi, nguyện trong lòng là nếu kiếp này không đắc đạo, sẽ làm trâu ngựa để đền ơn cúng dường của thí chủ lúc trước).

Thở ra một hơi thật sâu, đóng lại hộp gỗ, tâm cảnh y chầm chậm chuyển thành bình tĩnh; ít ra, những việc y đã làm đã được công nhận, bao gồm lão Mạnh, bao gồm những phàm nhân bình thường đã mang đồ đến trước cửa nhà y lúc nửa đêm hôm qua.

Phương thức hồi báo của họ có thể rất nhẹ nhàng, hơn nữa lại không dùng được, nhưng Hậu Điểu biết, thái độ của họ khiến y đạt được tâm an, đó là điều trọng yếu nhất.

Vậy là đủ rồi!.

.

Ba ngày sau, Nhiệm vụ của Xung Linh đạo nhân tại Phù Phong Thành đã hoàn thành, thân sĩ trong thành đều biểu thị ủng hộ mạnh mẽ, nguyện ý xuất tiền xuất lực tạo phúc cho dân, nhưng Xung Linh thấy rất rõ ràng, những thái độ này có một điều kiện tiên quyết, đó là hình tập Hậu Điểu phải bị nghiêm trị.

Y cũng không có ý định thiên vị, một tên dã tu tư chất thấp kém còn không được Đạo Môn chân truyền, không có tiềm lực nào đáng nói, không tất yếu phải thiên vị.

Trong nhóm quyền quý của toàn bộ thành đang vui vẻ đưa tiễn, một nhóm bốn người phóng ngựa rời đi, Xung Linh đạo nhân và hai tên đồng bạn của y, còn có một phạm quan là Hậu Điểu.

Tại thế giới này, tu đạo giả nếu như chưa đạt đến Thông Huyền cảnh, thì không có khả năng phi hành, để đi đường dài thì cưỡi ngựa vẫn là phương thức chủ yếu nhất của họ, đương nhiên, Xung Linh đạo nhân có thủ đoạn thần kì nào không thì đó lại là chuyện khác.

Sắc mặt Hậu Điểu bình tĩnh, khiến cho những kẻ quyền quý, những kẻ rất hy vọng thấy được trong mắt y sự sợ hãi thất thố, có chút thất vọng, bất quá bọn họ đã được Đạo Môn đảm bảo, người này sẽ không qua được ải An Hòa Kỳ Nguyện, cửu tử nhất sinh, cũng được xem là một kết quả rất viên mãn.

Trong đám người đó, một nữ tử mang một cái mạng che mặt bằng sa mỏng, nhưng dáng vẻ diêm dúa mập mạp, đang ôm một hài tử chừng vài tuổi cũng trà trộn vào trong đó.

Một thanh âm của trẻ con vang lên:" Nương thân, cha đây là đi đâu vậy? Ông ấy không cần Hạnh nhi sao?"Không nhìn thấy nữ nhân có biểu tình gì, nhưng ngữ khí lại không tốt " Tên tử quỷ này không quay về đâu! Cũng là tự chuốc họa vào thân thôi, sớm đã nói hắn đừng có làm mấy chuyện bao đồng, giờ thì xong rồi!Còn nữa, hắn không phải là cha của ngươi, cha ngươi thực ra là Vương quan nhân ở cách vách nhà mình ! "Ả có lý do để không hài lòng, tuy 200 lượng bạc cũng không phải là ít, nhưng thời gian mấy năm từ trước tới giờ nếu tính từng lần mà thanh toán thì cũng tuyệt không có nhiều, vẫn còn không bằng mặt hàng rẻ nhất trong thanh lâu!.

Lão đầy tớ Tôn Bá kia còn được cầm nhiều hơn ả, bằng cái gì chứ?Bốn thân ảnh dần dần đi xa, đám đông vui mừng đưa tiễn cũng chầm chậm tản đi, tổng thể mà nói, đây là một lần hợp tác thành công giữa Đạo Môn và quan phủ, thuận lợi loại trừ một cái ung nhọt lớn trong hệ thống quan trường Phù Phong Thành; còn như việc tu sửa đê sông, dù sao cũng là lấy xôi chùa cúng Phật thôi, cùng bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì mấy.

Phù Phong Thành lại quay về trật tự bình thường, trà lâu tửu quán cũng chỉ nhiều hơn một câu chuyện về một ác lại nghểnh cổ chờ chém, bất quá là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu thôi, lại có mấy ai ý thức được rằng đã mất đi một người có thể vì họ mà ra mặt?Chính là,Thế sự vân yên biến diệt, nhân sinh ngư điểu phi trầm.

Cổ kim không đa diệu duyên, chu huyền thùy thị tri âm.

Dịch nghĩa:Chuyện đời mây khói cũng tan, cuộc đời chim bay cá lặn.

Cổ kim có nhiều mối duyên kì diệu, đàn huyền ai là tri âm.

(Lần này tác giả lại chế lời thơ, từ Cổ cẩm không đa diệu câu thành Cổ kim không đa diệu duyên).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play