Xung Linh đạo nhân nâng chén rượu, lấy thân phận của y hiện tại đã là Thông Huyền cảnh mà lại đi mời rượu một tên Mạch Động gà mờ thì đúng là có chút không thể tưởng tượng nổi; nhưng đây chính là tu đạo, nếu như có lợi cho con đường tu đạo của y thì cho dù có mời rượu một phàm nhân thì cũng có ngại gì?Mời cũng là mời với đầy đủ thành ý."Ly thứ nhất, là để kính ngươi giải quyết lo lắng trong lòng ta tại Phù Phong Thành! Lão Mạnh giết người là sự thật, bốn người kia cũng đã đền tội thích đáng, những điểm mấu chốt trong đó nếu ta còn không nhìn ra được thì mấy chục năm tu đạo coi như phí à?Để đắp đê tạo phúc cho bá tính, ta thì không thể công bố chân tướng; vì lương tri trong lòng, ta cũng không thể nhìn mà không thấy! Ta tính, nếu không có ngươi xuất thủ, thì trong lúc rời khỏi thành Phù Phong ta sẽ hạ một chút thủ đoạn lên Vương gia công tử kia...Âm thầm hại người, cũng có tổn hại đạo đức! Nhưng tất cả mọi việc, ngươi đều giúp ta giải quyết!"Uống hết một hơi, lại tự tay châm cho mình một ly mới, nâng lên tiếp tục nói:" Ly thứ hai, vì chuyện ở Lục Bàn Thành! Đây là một ải mà nếu như ta xử lý không được gọn gàng, tất nhiên Thông Huyền trở nên vô vọng, nếu như thực sự khiến cho thủy tộc đồ thành, cửa ải trong lòng này ta sẽ vĩnh viễn không vượt qua được!Ta đắn đo rất nhiều, nhưng ngươi lại dám nghĩ dám làm, trước tiên không nói quá trình trong chuyện này có quá liều lĩnh, thiếu cân nhắc hay không, là đại trí như ngu? Hay là kích động lỗ mãng? Nhưng kết quả rành rành ra đó, ngươi đã cứu toàn Lục Bàn Thành, trong số đó có ta!"Lại uống hết một hơi, lại châm một ly," Đây là ly thứ ba, trong hơn 10 ngày trở về, với ân tình của hai lần ngươi giúp đỡ ta, chỉ cần ngươi mở miệng, ta không thể cự tuyệt! Đạo nhân không phải là đại trượng phu mà còn hơn cả đại trượng phu, có ân tất báo,có thể vì đạo đức cá nhân mà bỏ qua đạo đức của tập thể!Cho nên ta mới mỗi ngày đều sắp xếp cho ngươi cùng với Hiểu Tùng, Tế Nguyệt tiếp xúc, hy vọng mượn tay bọn họ thả cho ngươi chạy, đến lúc đó ta không cần phải là người chịu trách nhiệm chính; ta thừa nhận, trong 10 ngày đó đối với ta mỗi ngày dài bằng một năm!Nhưng ngươi lại lặng thinh không nói, ngươi thành toàn cho bọn ta, mà bọn ta lại...."Xung Linh uống hết ba ly, đột nhiên cười rộ lên," Nếu như tư chất của ngươi tốt một chút, với tâm tính này, trên đường tu đạo tất nhiên sẽ có một phen thành tựu, đáng tiếc, đáng tiếc!"Uất khí trong ngực đẩy ra hết, Xung Linh đạo nhân phất tay áo đứng dậy, nghênh ngang rời đi; đi thẳng ra khỏi nhà khách, mới không nhịn được lắc dầu cảm thán: Nói đến như vậy rồi mà tên này vẫn không có mở miệng cầu cứu y!Có phải là một ngốc tử không? Hay thực sự mình đã nhìn lầm người rồi?....Xung Linh không nhìn lầm người, Hậu Điểu rất hiểu ý của đạo nhân này khi đến đây, thực tình mà nói bây giờ đạo nhân này đã là Thông Huyền thượng tu rồi, cũng có quyền lực nhất định để đến giúp đỡ y, chỉ cần y mở miệng thì nhất định sẽ có một lối thoát, ít ra không cần phải chết?Nhưng đây không phải là cái y muốn! Đối với một người làm trong hình luật mà nói, đúng là đúng, sai là sai, y cần phải trả giá thật nhiều cho việc giết người của mình, bằng không sẽ không vượt qua khúc mắc đó ở trong lòng.Nói như vậy có chút quá cao thượng, nguyên do thực sự chính là, bây giờ Xung Linh có giúp y thì cũng chẳng qua là giúp y thoát khỏi hình phạt tử vong mà thôi, nhưng vấn đề thực sự của y không phải là tử vong, mà là sống không bằng chết!Tiếp tục sống thì có ý nghĩa gì? Làm một tên vô tích sự không có hy vọng gì? Nếu như y muốn sống một cuộc sống bình thường, y lại hà tất ép mình đi đến bước này mà đã sớm chuẩn bị đường lui rồi, chứ không đến nỗi thân bất do kỉ như hiện tại?Đạo nhân này cũng rất thú vị, khiến y cuối cùng cũng hiểu được cái gì là tu hành giả, cái gì là đạo nhân! Sau một hồi dõng dạc hùng hồn, khiến y tưởng rằng đạo nhân này vì y mà không tiếc cả mạng sống, nhưng đạo nhân lại nói: Trong lòng ta thoải mái rồi, ngươi có thể đi chết được rồi đó!Một cảm giác rất kì cục, không thể diễn tả bằng lời, đây chính là tu đạo chăng?Nâng ly lên, tự châm tự uống, hoặc là làm một con quỷ no, hoặc là hoàn toàn thay đổi cuộc sống này!...Ngày thứ hai, tất cả tu sĩ phải chịu tội trong đạo quán đều bị mang tới một nơi xa lạ, y đối với Thần Đô rất xa lạ, cho nên cũng không biết nơi đây rốt cuộc là hoàng cung, hay là đạo đàn?Cho dù là cái nào thì đây cũng chính là một cái quảng trường cực kì rộng lớn, xung quanh là trùng điệp những cây tùng xanh mướt, chính giữa chỉ có một tòa tế đàn to lớn, tế đàn phân làm 3 tầng, làm bằng bạch ngọc, hình dáng cổ xưa, nghiêm trang ngay ngắn.Không giống như trong tưởng tượng của Hậu Điểu, những tế phẩm thì đứng ở 3 tầng cao nhất của tế đài, còn những đạo nhân chủ trì lại đứng ở dưới tế đài.Tổng cộng có mười chín tế phẩm, bao gồm cả y và Bão Thạch Lão Nhân, chia ra đứng ở những vị trí khác nhau trên 3 tầng của tế đài, trông có vẻ lộn xộn, nhưng trên thực tế là y nhận thức quá ít nhìn không ra những điểm mấu chốt trong đó mà thôi.Đứng ở vị trí đã định không lâu, thì cảm giác dường như có một cỗ lực lượng đang trói buộc y, không thể tự do di động; cũng không có gì làm lạ, dù sao đứng trước sinh tử, ai cũng không dám cam đoan có thất thố ở giai đoạn cuối cùng hay không, khiến tất cả mọi người đều lúng túng.Nhìn xuống phía dưới đài, mấy chục đạo nhân đang nghiêm trang đứng ở những vị trí khác nhau, trong đó có cả Xung Linh đạo nhân, đứng ở nơi xa nhất tế đàn, cũng có thể là nơi của những người có địa vị thấp nhất.Toàn quảng trường yên lặng không một tiếng động, bất kể là người đang hiến tế hay là người xem hiến tế, trong bầu không khí này đều cảm thấy bị một cỗ khí thế không cảm giác trấn nhiếp, đó là một loại cảm giác không nói thành lời, là thần phục trước cỗ lực lượng vĩ đại không rõ này; lấy cảnh giới của Hậu Điểu vốn không có tư cách cảm thụ được loại không khí này, nhưng tại nơi này, dưới hoàn cảnh này, y đã cảm nhận được.Y bắt đầu thực sự tin rằng trong cõi u minh có thần tiên, đang ở tại một nơi mà y không nhìn thấy được, đang quan sát chúng sinh.Y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, phần thiên bẩm linh căn của mình sẽ hiến tế đến chỗ nào? Là thực sự hiến cho thần tiên? Hay là trả lại cho thiên địa tự nhiên? Hay là bị đạo gia giở thủ đoạn giữ lại?Phải chăng thực sự sẽ có sống chết trong lần kì nguyện này sao? Làm sao mà chết? Có hay không có kiếp sau?Với tư cách là người chấp pháp đã thường thấy qua những tội nhân đền tội, y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng trải qua như thế?Chỉ có một điều khác biệt duy nhất là đoạn đầu đài biến thành tế đài, quỷ đầu đao đổi thành hút linh căn.Trong lúc này, y bắt đầu hồi tưởng tất cả những gì mình đã làm có đúng là có giá trị? Có đúng là có ý nghĩa?Dựa theo sự trù tính của y, muốn thực hiện hoài bão của mình thì phải có thực lực, muốn có thực lực thì phải tu hành, muốn tu hành thì không thể dở dở ương ương như thế này, y cảm thấy rằng linh cơ không thể trợ giúp y tu hành, mà là đổi linh căn, muốn đổi linh căn phải rút hết linh căn cũ...Y không thể tự mình làm được thì chỉ có thể do Đạo Môn đến làm giùm thôi!Đây là một trận đánh cược, cũng có thể gọi là một cơ hội mơ hồ, cũng còn hơn sống một đời tầm thường....Lúc chính ngọ, dương khí mạnh nhất, tất cả mọi người đều hoa mắt, một đạo nhân đội một cái mũ cao xuất hiện đột ngột trước tế đàn, dường như y vốn đã đứng ở đó rồi, có lẽ đây là Tiêu chân nhân, người chủ trì lễ kì nguyện này!Đám đạo nhân ồn ào thi lễ, Tiêu chân nhân đứng chắp tay, ngửa đầu nhìn trời, cũng không biết đang đợi thời cơ gì?Sau một lát, giờ lành đã đến, Tiêu chân nhân khẽ nâng hai tay, kết ra các loại thủ ấn phức tạp, theo từng động tác của y, toàn bộ tế đàn bắt đầu cộng hưởng kêu lên ong ong, cùng lúc đó, một tràng âm thanh du dương từ miệng trong miệng y phát ra, "....Vô danh vạn vật thủy, hữu đạo bách linh sơ.
Tịch tuyệt thừa đan khí, huyền minh thượng Ngọc Hư.
Tam Nguyên tùy kiến tiết, Bá Cảnh trục hồi dư.
Xích Phụng lai hàm tỷ, Thanh Điểu nhập hiến thư.
Hoại cơ nhưng thành cơ, khô ngư hoàn tác ngư.
Tê tâm dục nhật quán, hành lạc chỉ vân khư..." ( Bài Đạo sĩ bộ hư từ lục của Dữu Tín, nhà thơ đời nhà Lương thời Nam Bắc Triều, hồi xưa hay sáng tác mấy bài để ca ngợi cảnh thần tiên gọi là loại thơ "bộ hư từ", bài này cũng vậy cũng diễn tả cảnh thần tiên thôi).