Trong đôi mắt vô thần của Cù Vân Thăng có đôi chút hoang mang. Có lẽ đến giờ phút này hắn mới nhận ra rằng, Nhân Nhi của hắn thật sự đã biến thành một con quái vật không có lý trí, chỉ biết cắn nuốt máu thịt hồn phách.
Hắn đã hiểu rồi. Kim Ngọc nhìn thấy nỗi đau như đứt từng đoạn ruột từ biểu cảm của hắn. Nhưng dẫu vậy, hắn vẫn không chịu buông “Nhân Nhi” ra, hắn nhắm mắt, dịu dàng xoa đầu ma hồn đang chìm đắm trong ăn uống, dường như người trong lòng không phải ma hồn đang ăn thịt mình mà vẫn là cô gái tựa như hoa Hoàng Nhân của ngày nào.
Tiếng nhai nuốt rõ ràng giữa không gian yên tĩnh, mùi máu tanh ngợp trời. Kim Ngọc nhíu mày nhìn ma hồn cắn đứt một tay của Cù Vân Thăng, không kiềm được ngoái mặt đi, thấp giọng nói với vị khách áo choàng: “Chúng ta cứ nhìn Cù Vân Thăng bị ăn thế này sao?”
Y không có sở thích trơ mắt đứng nhìn người ta bị ăn đâu, nếu phải giết thì đâm thẳng một nhát gọn lẹ, nhưng y không dám lỗ mãng. Nếu bọn họ ra tay với ma hồn lúc này, Kim Ngọc nghĩ bằng đầu gối cũng biết Cù Vân Thăng kia chắc chắn vẫn sẽ liều với bọn họ. Vị đại sư huynh bên cạnh y đây lau kiếm xong rồi, còn đánh cái gì nữa?
Kim Ngọc không phải đắn đo quá lâu vì tình hình có thay đổi. Sau khi ma hồn kia cắn gần nửa người Cù Vân Thăng thì bất chợt, cả người nó run rẩy kịch liệt chẳng biết vì sao.
Cù Vân Thăng bị mất một cánh tay, không ôm được nó nữa, ma hồn giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Cù Vân Thăng.
Nó nhảy sang bên cạnh, bắt đầu nôn ói. Kim Ngọc trừng to mắt nhìn, lần đầu tiên thấy ma hồn cũng biết ói đấy.
Ma hồn vừa run rẩy vừa nôn ra máu thịt của Cù Vân Thăng, nhưng chỉ một phần nhỏ vì đã ăn đã nuốt rồi thì còn đâu nữa. Nó quay đầu nhìn sang Cù Vân Thăng, cánh tay còn lại của hắn đang đưa về phía nó.
Ma hồn ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên, nó quay phắt đầu xông về phía cây hòe quỷ. Kim Ngọc không biết nó định làm gì, thấy nó xông thẳng về phía nữ thi trên đài ngọc.
Mục tiêu của nó không phải nữ thi mà là đài ngọc. Đài ngọc này làm từ ngọc Tịnh Hồn, đó là một loại linh ngọc quý giá có thể trừ tà, nhờ thế mới bảo vệ được khối thi thể của cô gái kia không bị thối rữa. Tuy nhiên tác dụng lớn nhất của Tịnh Hồn ngọc là tịnh hóa lệ quỷ, cũng sẽ ăn mòn lệ quỷ.
Ma hồn đó quyết định đâm đầu vào ngọc đài Tịnh Hồn, ngay khi người nó chạm vào ngọc đài, khí đen trên người bắt đầu tan biến. Quá trình này chắc hẳn rất đau đớn vì cơ thể nó hoàn toàn ngưng kết từ khí đen, khí đen không còn đồng nghĩa với việc hình hài cũng không còn. Nhưng nó không hề do dự, chịu đựng đau đớn tông vào ngọc đài như phát điên.
Ngay khi ma hồn sắp tan biến hết, Cù Vân Thăng như ý thức được điều gì, hắn kéo lê một thân máu me đầm đìa chạy về phía ngọc đài, nhưng đi được giữa chừng cơ thể hắn không chịu nổi nữa. Hắn ngã ập xuống đất, có lẽ do hậu di chứng sau khi dùng công pháp tăng cường tu vi nào đó mà giờ đây cơ thể hắn vặn vẹo thành hình dáng rất quỷ dị.
Hắn không quan tâm, ánh mắt vẫn cứ nhìn trân trân về phía trước, muốn bò sang đó, hình dáng xấu xí buồn cười nhưng chẳng ai cười nổi. Kim Ngọc định đi sang giúp hắn nhưng vừa bước lên thì bị ngăn lại.
Vị khách áo choàng lắc đầu.
Âm thanh của quỷ hồn nhỏ dần nhỏ dần, thân hình cũng nhỏ dần nhỏ dần. Cuối cùng, nó hoàn toàn thoát khỏi ngoại hình của một ma hồn đáng sợ, biến về thành một cô nương thanh tú. Nhưng bóng của nàng nhạt nhòa như làn khói, chỉ vừa hiện ra đã theo cơn gió bay đi thành một điểm sáng trên bầu trời.
Lúc này, Cù Vân Thăng vừa bò đến nơi, hắn giơ tay bắt lấy một tia sáng cuối cùng, đôi tay thấm đẫm máu và bụi đất chỉ bắt được không khí, sau đó rũ xuống đập lên nền ngọc đài. Hắn không nhìn thấy, không biết tay mình vừa nắm lấy một tia sáng, đó là chút vết tích cuối cùng của người mà hắn yêu nhất cuộc đời này.
Một tiếng gọi khe khẽ truyền đến tai Cù Vân Thăng, hắn lặng người đi. Vào giây phút cuối cùng, Nghiêm Nhân gọi hắn "Sư phụ".
Tiếng gọi ấy làm Cù Vân Thăng nhớ lại chuyện xưa khi hắn nhận nàng làm đồ đệ. Lúc đó, hắn không hề thích tiểu đồ đệ nhát gan này tí nào. Nghiêm Nhân thấp thỏm, nhút nhát gọi hắn một tiếng sư phụ hắn cũng không thèm đáp. Không ngờ sau này xảy ra rất nhiều chuyện, bản thân cũng vì nàng rơi vào ma đạo.
"Sư phụ đây, sư phụ ở đây!" Cù Vân Thăng bò trên ngọc đài, gào lên: "Ta không nên nhận nàng làm đồ đệ, ta hối hận rồi! Ta không nên nhận nàng làm đồ đệ!"
Kim Ngọc thở dài một tiếng, bỗng nhận ra đại sư huynh không biết nghĩ đến điều gì, cánh tay buông thõng thoáng run rẩy. Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, Kim Ngọc tỉnh ngộ, không khỏi mất tự nhiên. Y nhớ ra một tin đồn mà mình tưởng như gió thoảng bên tai, nghe nói Thập Nhị Nương lúc còn là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn từng có quan hệ bí mật với đại đồ đệ Chấp Đình.
Kim Ngọc cho rằng đây là lời bịa đặt, dù sao thì Thập Nhị Nương mà y quen biết luôn biếng nhác như thể mọi sinh vật trên thế gian này đều không đáng để ý tới, nói chi là nam nhân. Nhưng bây giờ, y không dám chắc chắn nữa. Bởi vì y lục lọi trong ký ức của mình, lần mò ra những chuyện khác ví dụ như ngữ khí của Tắc Dung sư huynh khi nhắc đến sư phụ và đại sư huynh, hay sắc mặt kỳ lạ của Thập Nhị Nương năm đó khi nghe đến cái tên Chấp Đình, hoặc là một câu Tắc Tồn sư huynh say rượu buột miệng thốt ra "Ta biết mà, đại sư huynh trong mắt người rất khác biệt!".
Khi ấy không hiểu nhưng bây giờ Kim Ngọc cảm thấy mình hiểu rồi.
Đang suy nghĩ những chuyện này thì vị khách áo choàng bỗng rút thanh kiếm giắt bên hông y.
"Ta mượn một lát."
Không chờ Kim Ngọc đáp, vị khách áo choàng nhấc kiếm đi về phía Cù Vân Thăng. Kim Ngọc đang nghĩ những chuyện không thể nói trong đầu, hơi chột dạ bàn lẽo đẽo theo sau hắn.
Vị khách áo choàng chém một nhát ngang cổ Cù Vân Thăng. Hắn ta không tránh, chỉ lẩm bẩm "hối hận đã nhận nàng làm đồ đệ", xem ra đã điên mất rồi. Vị khách áo choàng dùng kiếm của Kim Ngọc chấm dứt sinh mạng của hắn, sau đó bắn ra một tia lửa đốt trụi thi thể của Cù Vân Thăng.
Hắn vững vàng tra kiếm vào vỏ giắt bên hông Kim Ngọc, quay đầu đi chỉ nữ thi trên đài, "Đây chắc là nữ tử Liêu gia muốn tìm, ngươi đưa thi thân này về đi."
Kim Ngọc nhìn thấy ánh mắt vị khách áo choàng hướng về phía cây hòe, y biết hắn muốn làm gì. Kim Ngọc bước qua ôm nữ thi kia lên, rút khỏi phạm vi cây hòe quỷ.
Vị khách áo choàng định hủy cây hòe này đi. Nếu bỏ mặc nó thì nơi này sớm muộn sẽ thành hung địa. Nhưng mà, khi hắn chuẩn bị dùng Ếu Tịnh Minh Hỏa đốt cây hòe thì trời bỗng nhiên tối sầm đi.
Khung cảnh xung quanh bao gồm trạch viện bị Kim Ngọc cho đổ sập biến mất trong tích tắc, giữ trời đất chỉ còn mỗi hắn đối diện với cây hòe quỷ. Nhánh cây hòe tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đẹp đẽ giữa bóng đêm.
Đối mặt với biến cố đột ngột, vị khách áo choàng vẫn bình thản. Lúc này, một bóng người hiện ra.
Đó là một bóng người vô cùng xinh đẹp, lơ lửng giữa không trung, từ từ mở mắt.
Ngọn lửa trong tay vị khách áo choàng tắt lụi, hắn nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc đó. Nhưng ngay tức khắc, một vùng sáng rực hiện lên quanh người khác, ngọn lửa mạnh mẽ hơn lúc nãy lan về phía thân cây.
"Nhìn lén nội tâm của ta, hóa thành hình mê hoặc ta… ngươi có biết làm vậy chỉ khiến ta phẫn nộ hơn mà thôi." Vị khách áo choàng chậm rãi nói, "Ngươi là thứ dơ bẩn gì mà dám hóa thành hình dáng của nàng hiện ra trước mặt ta."
Bóng người lập tức chui vào trong thân cây, một giọng nói vang lên, "Khoan đã, ta không có ý muốn chọc giận ngươi! Xin hãy nghe ta nói đã!"
Cây hòe không biết bao nhiêu năm tuổi này đã thành mị rồi. Chủng loại không phải người rất nhiều, yêu tinh được xem là yếu nhất. Trong tình huống ngẫu nhiên, thứ gì cũng có thể thành yêu tinh, nhiều con chỉ có thể gây rắc rối cho người phàm. Muốn thành yêu tinh cũng phải có chút may mắn, vả lại yêu quái tu luyện cũng có điểm giống tu sĩ, càng tu luyện càng lợi hại. Đặc biệt nhất là mị, số lượng mị rất ít, cực kỳ hiếm gặp. Bọn chúng tu luyện không giống yêu tinh và tu sĩ, điểm đặc biệt nhất của chúng ở chỗ phần lớn xuất hiện nhờ hội tụ tinh hoa nhật nguyệt, thế nên bản thân chúng cũng sở hữu năng lực đặc biệt.
"Ngươi đừng giết ta, nếu ngươi giết ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận! Ta có thể phục sinh người mà ngươi tâm tâm niệm niệm!" Mị hóa thành từ cây hòe quỷ sợ chết, la lên.
Ngọn lửa sau lưng vị khách áo choàng cháy bừng bừng, hắn nói: "Ta nói rồi, đừng nhìn lén nội tâm của ta."
Cây hòe quỷ nói: "Năng lực của ta rất đặc biệt, ngươi hiện đang ở trong cơ thể ta nên ta có thể nhìn thấy một chút chấp niệm của ngươi. Ngươi khoan chớ nóng vội, ta có thể dưỡng hồn, cho dù là hồn phách đã hồn phi phách tán, chỉ cần đặt linh vật liên quan đến người đó tại đây, nhiều nhất là trăm năm, ít nhất mười năm ta có thể ngưng tụ hồn phách lại lần nữa!"
Nghe đến đây, vị khách áo choàng luôn giữ bình tĩnh ngẩn người. Hắn im lặng giây lát, biểu cảm biến hóa liên tục, ánh mắt sắc lẹm như kiếm nhìn cây hòe quỷ, "Ngươi nói cái gì?"
Thấy phản ứng của hắn, giọng điệu sợ hãi của cây hòe quỷ chuyển sang đắc ý và dụ hoặc, "Ngươi không nghe nhầm, năng lực của ta là phục sinh, ta có thể ngưng tụ hồn phách giúp ngươi, chấp niệm của ngươi là cái chết của một người mà ta có thể phục sinh nàng ấy! Chỉ cần ngươi tha cho ta, sau đó giống như Cù Vân Thăng mỗi năm tìm một số hồn phách đến nuôi dưỡng ta thì ta có thể giúp ngươi."
Dứt lời, dưới cây hòe hiện ra một mắt nước.
"Đây là suối nguồn của ta, chỉ cần ngươi mang linh vật của người muốn phục sinh đặt vào đây, ngươi có thể nhìn thấy quá trình tụ hồn của nàng ấy. Nếu như ngươi không tin ta thì có thể nhìn vào đây, hồn phách đã tiêu tan của nàng ấy sẽ mượn sức của linh vật ngưng tụ lại lần nữa..."
"Ngoài năng lực này ra ta không còn năng lực tự bảo vệ nào khác. Ngươi muốn đốt thì ta cũng không thoát được nên ta không thể nào lừa ngươi..."
Cây hòe quỷ vẫn đang thao thao bất tuyệt nhưng vị khách áo choàng không nghe lọt chữ nào nữa. Trong đôi mắt hắn phản chiếu mắt nước, không tự chủ được mà đi về phía đó. Linh vật bổn mạng, Hi Vi kiếm trong tay hắn chẳng phải là linh vật đó sao, theo như cây hòe quỷ nói chỉ cần đặt Hi Vi kiếm vào thì có thể ngưng tụ hồn phách của người đó.
Chỉ cần đặt kiếm vào, hy sinh thêm một vài hồn phách của người khác để nuôi dưỡng cây hòe.
Ánh mắt vị khách áo choàng nhìn đăm đăm vào mắt nước, bất tri bất giác đặt Hi Vi kiếm lên mặt nước. Chỉ cần buông tay là có thể nhìn thấy nàng rồi.
Chỉ cần buông tay.
Không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này rồi, chỉ là giết người thôi mà, người hắn từng giết nhiều như vậy, bây giờ hy sinh thêm vài người thì có sao? Chỉ cần nàng sống lại là được, cho dù nàng có oán hắn hận hắn đều không là gì cả. Sai lầm nhiều lần như vậy, sai thêm một lần thì có vấn đề chi đâu.
Đột nhiên, Hi Vi kiếm kêu lên một tiếng.
Vị khách áo choàng run lên, tỉnh táo trở lại, dường như bị quất một roi thật mạnh. Hắn nghiến răng, biểu cảm trở nên hung tợn, vết thương bị Cù Vân Thăng quẹt một nhát trên mặt nứt ra, máu chảy xuống gò má hắn, để lại một vệt máu tựa như huyết lệ.
Cánh tay đang cầm Hi Vi kiếm run lên, sau đó từ từ rút tay lại. Hắn cầm kiếm, lui lại hai bước.
Sai lầm nhiều lần như thế còn muốn tiếp tục sai nữa ư? Vì phục sinh nàng mà tiếp tục hại người, không tiếc tất cả đẩy nàng vào tình cảnh này để thành toàn cho bản thân, mình hận nàng ư? Vị khách áo choàng tự hỏi.
"Lần nào nàng cũng chọn mình chết còn ta sống. Ta thật sự rất hận nàng." Hắn nghĩ, "Ta mới là người nhẫn tâm nhất thế gian, lấy hậu quả ta sợ hãi nhất để trừng phạt những lỗi lầm ta đã gây ra."
Hắn vừa hận vừa như người tuyệt vọng nắm lấy Hi Vi kiếm như ngọn cỏ cuối cùng, cách xa cây hòe quỷ, sau đó hít một hơi thật sâu, một ngọn lửa mãnh liệt dâng lên rồi bay về phía cây hòe.
Ngọn lửa lan nhanh lên nhánh cây, thiêu đốt cây hòe thành bóng quỷ méo mó. Cây hòe đó còn kêu gào gì đó nhưng vị khách áo choàng không nghe không hỏi, cúi đầu nhìn Hi Vi kiếm trong tay, nét mặt dần dịu lại.
Thôi bỏ đi, sống đau khổ như thế, chết đi cũng tốt, chết rồi thì chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Ánh sáng lóe lên, hắn trở về trạch viện đổ nát, cây hòe đã bị thiêu thành tro không còn sót lại thứ gì.
- Hết chương 134 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT