Khương Mạn suy nghĩ một lát, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ nữ tử đêm đó là Đức phi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện là không thể nào thu hồi, Khương Mạn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Lúc trước nàng còn thấy giọng nói của nữ nhân này rất quen, nhưng lại không tài nào nhớ ra được đó là ai, bây giờ cẩn thận suy xét đến mấy lần nàng gặp mặt Đức phi mới phát hiện người này rất ít khi mở miệng nói chuyện, cho nên mới khiến nàng cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra đó là ai.
Hơn nữa trước giờ Đức phi vẫn luôn sống rất khiêm tốn, tuy rằng cùng nắm quyền quản lý hậu cung với Giang Quý phi nhưng hầu như không can thiệp chuyện gì, về cơ bản là Giang Quý phi nói gì thì chính là cái đó.
Khương Mạn căn bản không hề nghĩ nữ tử đêm đó và Đức phi là cùng một người.
Nhưng lúc này hồi tưởng lại, Đức phi vẫn luôn tỏ ra thản nhiên không tranh không giành, có lẽ là do tâm tư vốn không đặt ở hậu cung.
Còn về chuyện lần này Đức phi đổ bệnh, tám phần là do Vĩnh An đế động thủ. Có thể dễ dàng sai khiến thái y chỉ có Vĩnh An đế, mà có lẽ Đức phi cũng đã đoán ra điều này.
Cho dù Đức phi có biết Vĩnh An đế đã nghe được cuộc nói chuyện đêm đó hay không, nhưng chỉ cần nàng ta biết người ra tay là Vĩnh An đế thì chắc chắn sẽ biết rằng mình không còn đường sống nữa, chỉ còn cách phối hợp với lời của thái y mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt Khương Mạn cũng không đồng tình với Đức phi, có lẽ đi đến bước đường ngày hôm nay là do bất đắc dĩ, nhưng con đường này là do chính nàng ta lựa chọn.
Sau khi trở về Vân Hoa Cung, người đến thăm Khương Mạn cứ đến từng nhóm từng nhóm không ngừng, nhưng Khương Mạn đều lấy lý do phải tĩnh dưỡng để từ chối.
Mỗi ngày Khương Mạn ở Vân Hoa Cung không phải nằm nghỉ ngơi thì cũng là uống thuốc bồi bổ. Tuy rằng độc tố trong người đã được loại bỏ toàn bộ, nhưng thân thể nàng vẫn rất yếu, đi vài bước là ho. Nhìn tình hình sức khỏe này của nàng, chuyện đưa Nhị Hoàng tử về Vân Hoa Cung cũng bị Vĩnh An đế tạm hoãn.
Mãi đến tận tháng chín, thân thể Khương Mạn đã tốt lên nhiều, Vĩnh An đế mới phê chuẩn cho Nhị Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung.
Chuyện giao Nhị Hoàng tử cho Khương Mạn nuôi dưỡng, bất kể là ở hậu cung hay tiền triều đều dấy lên một đợt sóng gió không nhỏ.
Trong Dục Tú Cung, Quý Chiêu dung cứ đi đi lại lại, nói với Ngọc Châu: "Trước đây Khương Chiêu viện đã được Hoàng thượng sủng ái, hội săn lần này nàng ta lại có công cứu giá, nay Hoàng thượng còn cho Nhị Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung, những điều này đủ để thấy Hoàng thượng yêu chiều nàng ta đến mức nào. Có một mẫu phi như vậy, Nhị Hoàng tử chắc chắn sẽ lấn át Đại Hoàng tử, phụ thân ta không nói thêm gì à?"
Ngọc Châu cúi đầu nói: "Lão gia nói nương nương cứ an tâm, chớ nóng vội rồi làm ra hành động gì không nên."
"An tâm chớ vội, an tâm chớ vội." Quý Chiêu dung khó chịu nói: "Phụ thân còn bảo ta an tâm chớ vội nữa là định để ta trơ mắt nhìn Khương Chiêu viện trèo lên đầu ta sao?"
Ngọc Châu nói: "Lão gia nói nương nương chỉ cần chăm sóc Đại Hoàng tử thật tốt là được, những chuyện khác ngài ấy sẽ có cách giải quyết, nương nương không cần lo lắng."
"Ông ấy sao?" Quý Chiêu dung hừ lạnh, "Nói nghe thật đơn giản, trước kia ta đã lo Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử sẽ uy hiếp đến địa vị của Đại Hoàng tử, nhưng cả phụ thân mẫu thân đều nói Khương Chiêu viện không đủ để đặt vào mắt. Bây giờ ông ấy còn muốn ra tay? Nào có dễ dàng như vậy!"
"Nương nương, người phải tin tưởng lão gia." Ngọc Châu mặt không đổi sắc khuyên nhủ: "Hành động không bằng bất động, trèo càng cao thì ngã càng đau. Bây giờ Khương Chiêu viện nhìn như sắp ngồi được lên phi vị, nhưng những người khác làm sao có thể nhìn Khương Chiêu viện càng bay càng cao thế chứ. Trước kia Khương Chiêu viện một đường thuận lợi đi đến vị trí ngày hôm nay là bởi vì không có ai để nàng ta vào mắt, nhưng bây giờ ai cũng thấy được vị trí của nàng ta trong lòng Hoàng thượng, sao nương nương biết sẽ không ai ra tay với nàng ta chứ?"
Sắc mặt Quý Chiêu dung thay đổi liên tục, chần chừ nói: "Ý của phụ thân là chúng ta cứ ngồi nhìn hổ đấu? Thế này có ổn không?".
ngôn tình sủng"Sao lại không ổn chứ?" Ngọc Châu nhắc nhở: "Nương nương, có phải người đã quên Tống Tu nghi rồi không?"
Thấy Quý Chiêu dung dần tin lời nàng nói, Ngọc Châu tiếp tục: "Nương nương, chuyện hiện tại cần làm là chăm sóc Đại Hoàng tử thật tốt, nói thế nào thì Đại Hoàng tử cũng là trưởng tử của Hoàng thượng, chúng ta vẫn còn thời gian tính toán cẩn thận, nhưng nếu Đại Hoàng tử xảy ra chuyện gì thì mọi công sức trước đây của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển hết."
Quý Chiêu dung cắn răng có chút phân vân, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, về sau ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc Đại Hoàng tử thật tốt."
- ----
Khương Văn Diệu trở về từ nha môn, uống một ngụm trà rồi hỏi Viên thị: "Trong cung vẫn không có tin tức gì sao?"
Viên thị lắc đầu, "Thiếp đã gửi lệnh bài xin vào cung vài lần, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển. Lão gia, ngài nói có phải là do Mạn nhi thấy địa vị của mình cao, không muốn nhận lão gia...."
"Nó dám!" Khương Văn Diệu tức giận nói: "Ta là cha ruột của nó, trong thân thể nó chảy dòng máu của Khương gia, nó nói không nhận là không nhận à?"
"Chỉ là.... Chỉ là...." Viên thị bị lửa giận của Khương Văn Diệu dọa cho rụt cả người lại, thấp thỏm nói: "Trước đây lúc Mạn nhi còn chưa phải là chiêu viện, Phù nhi đã vào cung thăm nó hai lần. Theo đó mà nói chỉ cần Mạn nhi mở lời thì chúng ta đã sớm được vào cung rồi, nhưng..."
Viên thị đang định nói tiếp thì thấy sắc mặt Khương Văn Diệu càng ngày càng đen, lại vội vàng sửa lời: "Lão gia, ngài đừng nóng giận, đây đều là do thiếp suy đoán lung tung thôi. Có lẽ là do Mạn nhi chưa thấy lệnh bài của chúng ta, hay là để thiếp gửi lại lần nữa..."
Khương Văn Diệu cắt ngang lời Viên thị, nói: "Không, bà nói rất đúng, cái con bạch nhãn lang Khương Mạn kia chính là đứa vong ân phụ nghĩa, không muốn quan tâm đến chúng ta, nếu không sao bà đã xin vào cung nhiều lần vậy mà vẫn không có hồi đáp?"
"Vậy lão gia nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?" Viên thị nhìn Khương Văn Diệu nói: "Sớm biết Mạn nhi sẽ đối xử thế này với lão gia thì lúc đầu chúng ta không nên đồng ý để nó tiến cung, bây giờ trở thành sủng phi cũng không biết giúp đỡ cho cha. Cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa, chẳng lẽ nó không hiểu nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa vững chắc cho một phi tần à? Lão gia sống tốt thì chỗ dựa của nó mới vững chắc, đạo lý cơ bận như vậy cũng không hiểu sao?"
"Cái con bạch nhãn lang này, ai biết trong đầu nó nghĩ cái gì chứ!" Khương Văn Diệu nói: "Không được, ta đã vất vả nuôi nó lớn, đưa nó vào cung không phải để nó chỉ biết hưởng phúc của mình. Nó muốn hưởng phúc một mình, vứt ta sang một bên? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Khương Văn Diệu suy tính trong lòng, nói với Viên thị: "Bà đi viết thư gửi cho Khương Mạn, nói nếu nó không đồng ý gặp chúng ta, ta sẽ đi tìm ngự sử tố khổ, khiến ngự sử dâng tấu nói nó bất hiếu. Ta không tin, một phi tần hậu cung như nó mà trên đầu mang cái danh bất hiếu còn kiêu ngạo được không."
Viên thị nghe vậy, cười nói: "Cách này của lão gia thật hay, Mạn nhi ở hậu cung tất cả đều dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng của chúng ta lại là một người con có hiếu, cho dù Hoàng Thái hậu không phải mẹ ruột nhưng thái độ Hoàng thượng vẫn rất tôn kính, nếu để ngài biết Khương Mạn dửng dưng với cha ruột như vậy, chắc chắn sẽ không còn sủng ái Mạn nhi nữa."