Liễm Thu sắp xếp chăn gối, đợi Khương Mạn nằm xuống, hạ màn cho Khương Mạn rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Liễm Thu vừa đi ra liền bị bọn Tiểu Đậu Tử vây lại, "Liễm Thu tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ cùng tài nhân không phải chỉ đi tham gia tiệc sinh nhật thôi sao? Làm sao tài nhân lại bị cấm túc rồi?"
"Tài nhân đang bị cấm túc, ta cũng không biết người đã nguôi giận hay chưa. Bây giờ các ngươi đã là người của Ngọc Phù uyển, nếu không nghe lời tài nhân mà ra ngoài đi lang thang rồi rơi vào tay người của Lạc Mai cư thì tài nhân cũng chỉ đành lực bất tòng tâm."
Mấy người nhìn nhau, liên mồm bảo đảm: "Liễm Thu tỷ tỷ yên tâm, chúng ta không có chuyện gì nhất định sẽ không ra ngoài."
Sau khi Khương Mạn tỉnh dậy, Liễm Thu đem cuộc trò chuyện của nàng cùng mấy người kia nói cho Khương Mạn nghe. Khương Mạn nghe xong cười khen Liễm Thu mấy câu, nàng chỉ là muốn yên ổn sống qua ngày, đối với mấy người mang theo suy nghĩ sớm bay lên cành cao, thừa dịp còn sớm tìm phương pháp khác cũng tốt.
Trước không nói đến người trong Ngọc Phù uyển đang thấp thỏm, chỉ nói tin tức Lữ Mỹ nhân có thai truyền khắp hậu cung như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, làm lòng người không ngừng dao động.
Mặc dù Khương Mạn đang bị cấm túc, nhưng Tiểu Đậu Tử mỗi ngày đi lĩnh thiện đều sẽ mang về một ít tin tức trong hậu cung. Hôm nay là Khang Nhạc Cung sẩy tay làm vỡ một bộ chung trà bạch ngọc, ngày mai là Lam Ảnh Cung vô tình đập vỡ bình sứ Thanh Hoa, ngày kế là Ngọc Dương Cung Tương Tài nhân lỡ tay đập hỏng quân cờ mặc ngọc. (1)
(1) quân cờ mặc ngọc: bộ cờ vây
Mỗi ngày Khương Mạn ở trong Ngọc Phù uyển nghe một chút lời đồn bát quái, thêu thùa may vá, xem chút thoại bản du ký, khỏi phải nói thoải mái đến nhường nào.
Chỉ qua mấy ngày, Hương Thảo đã không đợi được, khi người của Nội Vụ Phủ đến nói muốn điều Hương Thảo đi chỗ khác Khương Mạn cũng không ngăn cản.
Hương Thảo đi chưa được mấy ngày, Tiểu Lục Tử, Tiểu Xuyên Tử, Đào Hồng cũng lần lượt rời khỏi Ngọc Phù uyển.
Liễm Thu tức giận phàn nàn: "Đều là bọn tiểu nhân xu lợi tránh hại (2) thấy chủ tử được sủng ái thì đến gần, chủ tử cấm túc chưa được bao lâu thì liền chạy còn nhanh hơn thỏ."
(2) xu lợi tránh hại: tìm cái lợi, né cái hại
Khương Mạn tiếp tục thêu hồ điệp, cũng không ngẩng đầu nói: "Được rồi, xu lợi tránh hại là bản năng của con người, các nàng không thích cuộc sống trong Ngọc Phù uyển, tự đi nơi khác tìm công việc tốt hơn, chúng ta quản làm gì chứ."
"Chủ tử thật là quá tốt tính, những thứ tiểu nhân này không xem chủ tử ra gì sau này không biết sẽ phách lối đến thế nào nữa. Chính ra chủ tử không nên thả họ đi, bọn họ đã vào Ngọc Phù uyển thì là người của Ngọc Phù uyển, nếu chủ tử không đồng ý để họ rời đi thì bên Thượng Cung Cục cũng không nói được gì."
Khương Mạn lắc đầu, "Cần gì chứ? Ta ép bọn họ ở lại họ cũng sẽ không chăm chỉ làm việc, đến lúc đó không phải ngươi sẽ càng tức giận hơn, hơn nữa ngươi nghĩ bọn họ rời Ngọc Phù uyển thì sẽ có tương lai xán lạn hơn sao? Hãy nhìn lại Thanh Thu đi."
Trong hậu cung dùng người cũng chú trọng xuất thân, những người này đã từng hầu hạ ở Ngọc Phù uyển, các chủ tử khác sẽ yên tâm dùng lại sao?
Liễm Thu nghe vậy, vỗ đầu mình một cái, nàng thật là suy nghĩ quá đơn giản, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Nhưng sau đó nàng liền cao hứng, khi đó Thanh Thu cùng nàng hầu hạ ở Ngọc Phù uyển, cảm thấy chủ tử không được sủng ái, ở Ngọc Phù uyển không có tương lai liền tiêu tiền tìm cách rời khỏi Ngọc Phù uyển. Kết quả sau khi rời khỏi đây, Thanh Thu muốn vào một cung khác hầu hạ nhưng những chủ tử có chút địa vị trong cung đều không thèm liếc mắt đến nàng, đến giờ vẫn ở Thượng Cung Cục làm cung nữ Tú Phường.
Mấy người Hương Thảo cho rằng rời khỏi Ngọc Phù uyển có thể có tiền đồ rộng mở, nhưng lại không ngờ từ khi họ lựa chọn tiến vào Ngọc Phù uyển, sau này các nàng nhất định phải cùng tài nhân buộc chung một chỗ.
Khương Mạn thêu xong mũi kim cuối cùng, dùng cây kéo nhỏ cắt sợi chỉ, cười nhìn về phía Liễm Thu: "Hết tức giận rồi?"
Liễm Thu cười hắc hắc, nói: "Không tức giận, không tức giận, đều là nô tỳ ngu ngốc, không nghĩ xa được đến thế."
Khương Mạn cũng cười, "Nếu không tức giận thì ra kêu Ỷ Thúy vào đây cho ta."
Liễm Thu nghĩ, hỏi Khương Mạn: "Chủ tử là định dùng Ỷ Thúy sao?"
Trước đây tuy Đào Hồng, Ỷ Thúy nói sẽ ở lại Ngọc Phù uyển, nhưng Ngọc Phù uyển vốn cũng không nhiều việc phải làm, Khương Mạn lại không cho bọn họ làm hầu nữ thân cận, mỗi ngày các nàng cũng chỉ vẩy nước quét nhà, làm chút nữ công. Bây giờ đột nhiên Khương Mạn nói muốn gặp Ỷ Thúy, Liễm Thu liền đoán có phải chủ tử định để cho Ỷ Thúy hầu hạ mình hay không?
"Cứ nhìn trước đã rồi nói sau." Khương Mạn muốn để Ỷ Thúy hầu hạ gần mình hay không thì phải nhìn biểu hiện của Ỷ Thúy.
Ỷ Thúy nghe nói Khương Mạn tìm nàng, buông chổi trong tay xuống, chỉnh sửa một chút nghi dung của mình rồi theo sau Liễm Thu vào nội điện, sau khi tiến vào cũng rất cung kính vấn an Khương Mạn.
Khương Mạn gật đầu một cái, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, thản nhiên nói: "Ngồi đi."
Trong lòng Ỷ Thúy hơi lo lắng không dám ngồi, "Đa tạ chủ tử, nô tỳ đứng được rồi."
Khương Mạn cũng không miễn cưỡng, nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Ngươi vào cung năm nào?"
Ỷ Thúy suy nghĩ một chút, đáp: "Nô tỳ nhập cung năm Vĩnh An thứ mười, bởi nữ hồng của nô tỳ cũng coi như tốt nên sau khi vào cung liền được phân tới Thượng Cung Cục. Nô tỳ ở đó năm năm, đến khi Tề Công Công chọn cung nữ cho Ngọc Phù uyển, nô tỳ nhờ một tỷ tỷ có quen Tề Công Công nói giúp vài câu mới may mắn được chọn tới hầu hạ tài nhân."
"Bây giờ ta và Ngọc Phù uyển cũng không phải nơi tốt gì, đám Đào Hồng cùng ngươi đến đây đều đã rời đi, ngươi không có suy nghĩ gì sao?" Nói xong Khương Mạn còn trấn an nàng một câu, "Ngươi cũng đừng khẩn trương, ngươi đến Ngọc Phù uyển cũng đã được một thời gian, hẳn cũng biết ta không phải loại chủ tử hà khắc, hôm nay gọi ngươi đến cũng chỉ muốn nói chuyện vài câu với ngươi thôi."
Ta đây tiến cung bốn năm mới may mắn thị tẩm một lần rồi được phong làm tài nhân. Có thể sau này ta sẽ không còn cơ hội diện kiến thánh nhan nữa, bây giờ cũng vì đắc tội với Lữ Mỹ nhân đang mang thai mà bị Hoàng thượng cấm túc. Có lẽ sau này ta cũng vẫn là một tài nhân nhỏ bé, cho nên hôm nay mới gọi ngươi đến đây hỏi một chút, ta cũng không muốn chậm trễ các ngươi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là chủ tớ một đoạn thời gian, nếu ngươi có ý kiến gì cứ việc nói thẳng, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi một chút."
Khương Mạn nói xong, Ỷ Thúy vốn đã quyết định sẽ ở lại Ngọc Phù uyển có chút do dự, nhưng sau đó rất nhanh liền kiên định với chủ ý của mình.
"Hồi chủ tử, trước đây nô tỳ ở Thượng Cung Cục phải thêu thùa không kể ngày đêm, lúc ấy nô tỳ liền nghĩ nếu có thể rời Thượng Cung Cục phục vụ một chủ tử nào đó thì tốt biết mấy. Sau khi tới Ngọc Phù uyển trong lòng nô tỳ cảm tạ Tề Công Công đã phân nô tỳ đến đây không chỉ một lần, được hầu hạ chủ tử là phúc nô tỳ có cầu cũng không được. Nô tỳ chỉ muốn sau này vẫn có thể hầu hạ chủ tử, xin chủ tử tác thành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT