Mưa tới so với Khương Mạn nghĩ còn nhanh hơn. Khương Mạn còn chưa kịp tắm rửa xong thì những hạt mưa lớn chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống, gió lớn làm cửa sổ rung lên từng hồi.

Vẻ mặt Liễm Thu tràn đầy kinh hỉ nhìn về phía Khương Mạn, "Trời mưa rồi kìa."

Khương Mạn cười đi đến bên cửa sổ, chỉ chốc lát mà ngoài trời đã mưa như trút nước, thế nhưng nhiệt độ vẫn không giảm xuống. Khương Mạn muốn thò tay ra ngoài hứng chút nước mưa lại bị Vãn Đông nhanh tay lẹ mắt cản lại.

"Chủ tử, ngoài trời mưa đang rất to, lỡ hứng mưa rồi sinh bệnh thì làm sao?"

Khương Mạn có chút ngượng ngùng cười một tiếng, nàng chỉ là muốn thử xem trời mưa có mát mẻ hơn không thôi.

Trận mưa lớn này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới dần tạnh, không khí oi bức giống như bị cơn mưa mang đi. Khi mưa nhỏ dần, nhiệt độ giảm đi không ít, gió thoáng qua khe cửa sổ mang theo sự mát mẻ thoải mái.

Khương Mạn rất thích cảm giác mát mẻ này, nghiêng người dựa lên nhuyễn tháp ở trước cửa sổ nghe Liễm Thu đọc thoại bản. Thanh âm của Liễm Thu hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách giống như thôi miên vậy, Khương Mạn bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ.

Liễm Thu cùng Vãn Đông thấy Khương Mạn đã ngủ cũng không nỡ đánh thức nàng, gần đây thời tiết nóng nực, hơn nữa người Khương Mạn cũng dần nặng nề nên mấy ngày này nàng ngủ không ngon.

Bất quá hai người cũng không dám để gió thổi thẳng vào người Khương Mạn như thế. Liễm Thu đi lấy một chiếc chăn mềm đắp lên người Khương Mạn còn Vãn Đông đi đóng cửa sổ lại, chỉ chừa lại một khe nhỏ để thông gió.

Khương Mạn ở trên nhuyễn tháp ngủ một đêm, giữa đêm cũng không bị nóng quá mà tỉnh lại như mấy hôm trước, ngủ ngon hơn rất nhiều. Buổi sáng tỉnh dậy trời đã tạnh, nhưng địa thế Ngọc Phù uyển khá thấp, nước đọng trong sân cũng chưa trôi hết.

Rửa mặt xong Khương Mạn ở trong phòng đi tới đi lui, tỷ tỷ trước đó có dặn qua nàng không thể suốt ngày nằm trên tháp, cái thai càng lớn thì càng phải chăm đi lại hơn, đến lúc chuyển dạ mới có thể thuận lợi sinh hạ hoàng nhi.

Khương Mạn đối với lời của chị gái trước nay đều tin không chút nghi ngờ, cho dù bây giờ trời có nóng nhưng mỗi sáng sớm và buổi chiều sau khi dùng bữa nàng đều đi dạo trong sân tầm nửa canh giờ. Hôm nay trong sân có nước đọng, nàng chỉ có thể đi lòng vòng trong điện.

Đến lúc Khương Mạn đi lại xong thì Tiểu Đậu Tử cũng vừa vặn mang đồ ăn sáng tới.

Lúc Khương Mạn đang dùng bữa sáng, Tiểu Đậu Tử đứng bên ngoài chờ. Đợi đến lúc Khương Mạn ăn xong, Tiểu Đậu Tử mới tiến vào nói: "Chủ tử, chạng vạng tối hôm qua đứa bé trong bụng Lữ Mỹ nhân đã mất rồi."

Khương Mạn đang lau tay nghe vậy căng thẳng nắm chặt khăn tay, qua hồi lâu mới hỏi Tiểu Đậu Tử, "Sao lại mất? Không phải trước đây đã nói chỉ cần nằm tĩnh dưỡng thì không có vấn đề gì lớn sao?"

"Nghe bảo rằng là do ăn nhiều đồ ăn tính hàn. Ngày hôm qua thời tiết nóng nực, Lữ Mỹ nhân không chịu nổi liền uống một loại nước giải nhiệt. Kết quả sau đó trời lại mưa, bụng Lữ Mỹ nhân bắt đầu quặn thắt, chờ mấy người của Lạc Mai cư đội mưa đi tìm Thái y thì đã không giữ được. rất nhiều cung nhân trong Lạc Mai cư và cả thiện phòng đều bị trách phạt."

"Chẳng lẽ Thái y không nói với Lữ Mỹ nhân lúc mang thai không thể ăn thực phẩm tính hàn sao?" Liễm Thu nghi ngờ.

"Nói đúng hơn thì Thái y dặn nên hạn chế ăn, tốt nhất là không ăn." Vãn Đông nói: "Vẫn Thái y không phải cũng nói thế với chủ tử nhà ta sao? Chủ tử cẩn thận nên một miếng cũng không động, nhưng ta nghĩ nếu Thái y nói vậy thì chắc hẳn ăn một chút cũng không sao. Lữ Mỹ nhân mới dùng một chén giải nhiệt đã sảy thai, ta thấy có chút không đúng."

"Quả thật có chút không hợp lý." Khương Mạn gật đầu, cứ coi như Lữ Mỹ nhân không biết mang thai không được dùng đồ ăn có tính hàn, chẳng lẽ người bên cạnh nàng ta cũng không biết? Những cung nhân đó cho dù chỉ vì bản thân cũng sẽ không để cho Lữ Mỹ nhân ăn có nhiều đồ ăn tính hàn, cho nên chén nước giải nhiệt kia nhất định không phải nguyên nhân chủ yếu khiến nàng ta sảy thai.

Tiểu Đậu Tử nói: "Tất cả mọi người đều không tin, nhưng mấy thái y ở Thái Y Viện đều cho ra kết quả là Lữ Mỹ nhân bởi vì dùng thực phẩm tính hàn nên mới sảy thai. Giang Quý phi cùng Vi Đức phi hôm qua đã tra xét cả một đêm cũng không tra được gì cả, cuối cùng chỉ có thể trách phạt cung nhân trong Lạc Mai cư và thiện phòng."

"Nghe nói Lữ Mỹ nhân không hài lòng với kết quả này, khóc nháo muốn Hoàng thượng đứng ra làm chủ cho nàng, tra ra người đã hại nàng."

"Hoàng thượng nói thế nào?" Khương Mạn hỏi.

"Hoàng thượng nói chuyện này để Giang Quý phi cùng Vi Đức phi giải quyết, bảo Lữ Mỹ nhan cứ yên tâm dưỡng sức."

Ý là không muốn truy cứu chuyện này? Không phải Hoàng thượng thật lòng quan tâm hoàng nhi trong bụng Lữ Mỹ nhân sao? Làm sao có thể bỏ qua nhẹ nhàng như thế? Chuyện Lữ Mỹ nhân sảy thai rõ ràng rất kỳ quái, mặc dù trước mắt không có bất kỳ manh mối nào, nhưng chỉ cần Hoàng thượng muốn điều tra kỹ, Khương Mạn tin vẫn có thể tra ra một ít.

Quả nhiên không thể nhờ cậy Hoàng thượng, Khương Mạn nhẹ nhàng xoa cái bụng đã nhô cao của mình thầm than thở.

Trong Lạc Mai cư, Lữ Mỹ nhân đờ nhìn chằm chằm trần nhà không nhúc nhích, Đại Cung nữ Phỉ Thúy một bên cẩn thận khuyên: "Chủ tử, ngài đã một đêm rồi không ngủ, tiếp tục thế này làm sao thân thể chịu nổi. Ngài nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, bây giờ ngài còn trẻ, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt sau này vẫn có thể mang thai mà."

Phỉ Thúy nói một hồi, Lữ Mỹ nhân vẫn nằm bất động, mắt cũng không chớp cái nào.

Phỉ Thúy lắc đầu một cái, đứng dậy định mang cho Lữ Mỹ nhân chút canh nhân sâm thì bỗng giọng nói yếu ớt cất lên, "Sẽ không có nữa đâu."

"A?" Phỉ Thúy nghe qua nhất thời hồ đồ.

"Sẽ không còn hài tử nữa, Hoàng thượng dã chán ghét ta rồi." Lữ Mỹ nhân vừa nói nước mắt vừa tuôn theo khóe mắt. Tối hôm qua Hoàng thượng biết đứa trẻ đã mất nhưng chỉ để lại một câu tĩnh dưỡng thật tốt xong liền đi, ngay cả một lời thừa cũng không nói với nàng.

Lữ Mỹ nhân lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng là đang trách ta, trách ta không bảo vệ đứa bé cho tốt."

Phỉ Thúy vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử, ngài đừng khóc nữa, từ trước đến nay Hoàng thượng luôn yêu thương chủ tử, làm sao có thể trách tội ngài chứ? Ngày hôm qua bên này ngài vừa gọi thái y, bên kia Hoàng thượng liền đội mưa đi tới, có thể thấy Hoàng thượng rất quan tâm chủ tử."

Lữ Mỹ nhân cười khổ, "Cái Hoàng thượng quan tâm là đứa trẻ trong bụng ta, cũng không phải là ta." Tối qua thái độ của Hoàng thượng đã rất rõ ràng, có lẽ trước đây Hoàng thượng đối với nàng vẫn còn vài phần hứng thú, thế nhưng lúc nàng để mất cái thai chút ít hứng thú đó đã không còn nữa rồi.

Là do trước kia nàng quá ngu ngốc, hông hiểu sủng ái của đế vương giống như mây khói thoảng qua, chớp mắt liền tiêu tán.

Phỉ Thúy còn muốn nói gì đó, nhưng Lữ Mỹ nhân lắc đầu một cái, "Được rồi, ngươi cũng không cần phí công an ủi ta. Ngươi đi bưng cho ta chút đồ ăn tới, ăn xong ta sẽ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy ta có chuyện muốn giao cho ngươi và Anh Lạc làm."

Nếu Hoàng thượng đã không muốn quản, vậy thì nàng tự mình tra. Nàng nhất định phải tìm được hung thủ đã hại chết con nàng, trả thù cho đứa con còn chưa chào đời của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play