Cuối cùng, cơn thịnh nộ của Elisa chỉ có thể phát tiết lên Tây Trạch, người đã hủy hoại nàng hoàn toàn.
"Tên hộ vệ đê hèn kia đâu rồi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Elisa vặn vẹo hỏi Cát Lan: "Tên đó đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì dẫn đến đây cho ta, ta phải làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong."
Cát Lan lia mắt nhìn Elisa một cái, trả lời: "Sách Nhĩ đại nhân đang thẩm vấn hắn, chờ bao giờ xong Cát Lan sẽ đưa người đến phòng của công chúa để tùy người xử lý."
Sau khi Cát Lan ra khỏi phòng của công chúa Elisa liền đi tìm Sách Nhĩ.
"Thế nào, Tây Trạch có nói ra được cái gì hữu dụng không?" Cát Lan hỏi Sách Nhĩ.
Sách Nhĩ đáp: "Tây Trạch nói là có một thị nữ bên người công chúa Elisa truyền lời cho hắn, bảo hắn lặng lẽ đi gặp công chúa, công chúa có việc cần nhờ. Nhưng sau khi hắn vào phòng thì không thấy công chúa đâu, hắn vừa quay sang định hỏi thị nữ kia, liền mất ý thức."
"Thị nữ kia là ai, đã dẫn người đến đây chưa?" Cát Lan nhíu mày, chẳng lẽ bên người bọn họ thật sự có người của Đại Cảnh sao?
Sách Nhĩ lắc đầu, "Là một thị nữ nhị đẳng của công chúa Elisa, đã uống thuốc độc tự sát rồi."
Cát Lan trầm mặc một lát, phất tay, "Bỏ đi, ngày mai chúng ta sẽ rời Đại Cảnh, việc này dù sao cũng chẳng tra ra được gì, ngươi đưa Tây Trạch đến chỗ công chúa đi, kiểm tra một lượt những người của chúng ta nữa, nếu có vấn đề gì thì mau chóng xử lý đi."
Phân phó cho Sách Nhĩ xong, Cát Lan trở về phòng của mình. Chuyến đi đến Đại Cảnh lần này của bọn họ có thể nói là mất cả chì lẫn chài, hắn còn phải suy nghĩ thật kỹ xem đến lúc về phải ứng đối thế nào với lửa giận của vương thượng nữa.
Sáng sớm hôm sau sứ đoàn Đông Lê quốc liền rời khỏi Đại Cảnh, mà Hồng Lư Tự Khanh Vu Thành Hà cũng không xuất hiện trong đoàn người đưa tiễn.
Đêm qua lúc Vu Thành Hà phát hiện người trong phòng là hộ vệ Tây Trạch chứ không phải Vĩnh An đế liền biết kế hoạch của bọn họ đã sớm bại lộ rồi, mà kết cục của người tham gia vào chuyện này là hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
Sau khi trở về nhà, Vu Thành Hà vừa mới chuẩn bị lặng lẽ đưa con trai nhỏ rời đi thì đã bị Khương Lãng dẫn người vào nhà, lấy tội thông đồng với giặc bán nước mà bắt hắn lại, già trẻ trong nhà không ai thoát khỏi, đều bị đưa vào ngục của Đại Lý Tự.
Mặc dù người của Đông Lê quốc đã rời khỏi Đại Cảnh, nhưng chuyện xảy ra vẫn bị truyền ra ngoài.
Trong Vân Hoa Cung, Liễm Thu tấm tắc nói: "Công chúa Elisa này đúng thật là không biết xấu hổ, ngoài miệng thì nói hâm mộ Hoàng thượng đã lâu, vậy mà còn lén lút lăn giường với một hộ vệ, may là trước đó Hoàng thượng không đồng ý cho nàng ta nhập cung."
Liễm Thu chính là vẫn ghim mấy lời nói bạo gan của công chúa Elisa ở bữa tiệc tẩy trần.
Khương Mạn cười cười, không nói gì thêm. Cho dù công chúa Elisa là người thế nào đi nữa thì cũng không thể nào làm chuyện như vậy, nàng rất chắc chắn chuyện hôm qua hẳn là không thiếu bút tích của Vĩnh An đế.
Lúc trước nàng còn nghĩ có phải Hoàng thượng đã bị nhan sắc của công chúa Elisa thu phục rồi không, hối hận lúc đó đã từ chối, nhưng nàng không ngờ rằng Hoàng thượng lại ra tay quyết tuyệt đến thế, không chỉ ép công chúa Elisa rời Đại Cảnh, mà cơ hồ chặt hết đường lui của nàng ta luôn.
Buổi tối, lúc Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, nói đến công chúa Elisa, Vĩnh An đế chỉ có một câu, tự tìm chết.
Nếu không phải bọn họ vẫn không từ bỏ ý định gài bẫy hắn, hắn cũng sẽ không ra tay nhẫn tâm đến vậy.
Dường như Khương Mạn có thể hiểu được gì đó qua ba chữ ngắn ngủn của Vĩnh An đế, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, mà nhắc đến chuyện Vĩnh An đế phải xuất cung: "Ngày mai Hoàng thượng sẽ lên đường sao?"
Vĩnh An đế gật đầu, "Ừ, Liêu Thù đã chuẩn bị xong xuôi, sáng mai sẽ xuất phát."
Khương Mạn nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy không nỡ. Tuy nói Hoàng thượng bận rộn, nàng cũng thường xuyên nhiều ngày không được gặp hắn, nhưng nàng biết hắn ở ngay trong cung, cách nàng rất gần. Nhưng bây giờ Hoàng thượng không chỉ xuất cung, mà còn muốn đưa Nhị Hoàng tử theo.
Khương Mạn áp chế thứ tình cảm trong lòng lại, ôn nhu dặn dò Vĩnh An đế đi đường không cần gấp, an nguy là trên hết, Vĩnh An đế đều đồng ý với nàng.
Thấy Khương Mạn mệt mỏi, Vĩnh An đế nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: "Mệt rồi thì ngủ đi, trẫm chỉ đi mười ngày thôi, rất nhanh sẽ quay về."
Khương Mạn vốn cũng mệt mỏi, nhưng vẫn có chút cứng đầu muốn thức thêm chút nữa, lại bị Vĩnh An đế ôm vào lòng dỗ dành, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.