Tai của Liêu Thù thính hơn mọi người một chút, nhưng những người khác cũng không phải kẻ điếc, tới cung điện cũ kia càng gần thì càng nhiều người nghe được thanh âm bên trong.

Tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân cùng tiếng hít thở trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai.

Những người ở đây chẳng mấy ai không hiểu người bên trong đang làm gì.

"Này......." Đoàn người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đang giúp đi tìm công chúa Elisa, tại sao lại gặp phải chuyện thế này chứ?

Sứ đoàn Đông Lê quốc nhìn những đại thần của Đại Cảnh đang bàng hoàng kinh ngạc.

"Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!" Nét mặt già nua của hai lão thần lớn tuổi đỏ bừng, gào lên: "Mau lôi mấy người không biết xấu hổ ở bên trong ra đây!" Tự dưng gặp phải chuyện này trước mặt sứ đoàn Đông Lê quốc, thể diện của Đại Cảnh biết giấu vào đâu.

Liêu Thù ném một ánh mắt cho một thị vệ đứng sau, nói: "Đi xem bên trong là ai."

Thị vệ đáp lời rồi rời đi, còn mọi người đứng tại chỗ chờ.

Tiếng đẩy cửa của thị vệ dường như đã quấy nhiễu người bên trong, thanh âm bên trong dừng lại một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục vang lên, như thể hoàn toàn không để ý chuyện có bị người khác nhìn hay không.

Thị vệ nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong rồi vội vàng lùi ra, thần sắc trên mặt bối rối một lời khó nói hết.

"Bên trong là ai?" Liêu Thù hỏi.

"Liêu thống lĩnh, bên trong........" Thị vệ nhìn thoáng qua sứ thần của Đông Lê quốc, ấp a ấp úng nói: "Bên trong......... Bên trong là công chúa Elisa và một hộ vệ của sứ đoàn."

Nghe được lời này, một sứ thần lập tức phản bác: "Không thể nào, ngươi đừng có nói bậy." Sự giận giữ và xấu hổ trên mặt các đại thần của Đại Cảnh nháy mắt đã biến mất, ánh mắt nhìn sứ đoàn Đông Lê thêm vài phần cảm thông.

Vu Thành Hà đứng bên cạnh đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó vội cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt.

Mà Cát Lan đã đẩy thị vệ đứng trước mặt hắn, nhanh chóng đi về phía nội điện.

Hai người ở trong phòng vẫn quấn lấy nhau không biết mệt mỏi, Cát Lan đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn này thì khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được la lớn: "Tây Trạch, sao lại là ngươi?"

Những người còn lại của sứ đoàn Đông Lê quốc nghe Cát Lan nói vậy, trên mặt đều là vẻ khó tin, lúc này bọn họ mới phát hiện hộ vệ Tây Trạch đã không còn đi theo đoàn bọn họ nữa.

Khương Lãng nhìn sứ đoàn Đông Lê quốc, lại hướng về điện đang phát ra âm thanh, ho khan hai tiếng, nói với sứ thần: "Hay là... Trước tiên cứ để công chúa Elisa và hộ vệ kia dừng lại đã."

Lúc này Cát Lan mới phản ứng lại, hắn sai một hộ vệ của sứ đoàn vào tách hai người bên trong ra, lại để thị nữ của công chúa Elisa vào giúp nàng ta sửa soạn lại, sau đó lập tức đóng của lại, đi tới trước mặt Khương Lãng, sắc mặt cứng ngắc, mở miệng nói: "Khương Hầu gia, xin hỏi hoàng đế Đại Cảnh đang ở đâu? Công chúa Elisa bị người ta gài bẫy, ta hy vọng Đại Cảnh các ngươi có thể cho ta một lời giải thích, vì sao trong hoàng cung Đại Cảnh lại xảy ra chuyện thế này?"

Khương Lãng nghe lời Cát Lan nói xong, dừng lại làm như đang suy ngẫm lời của sứ thần, đáp: "Thì ra là thế, ta còn tưởng công chúa Elisa và hộ vệ của các ngươi là chàng có tình thiếp có ý, đang vui vì rốt cuộc công chúa Elisa không cần hòa thân nữa, nhất thời kích động mời làm ra chuyện như vậy, thì ra là bị người khác tính kế sao?"

Nhìn thấy sắc mặt của Cát Lan càng ngày càng kém, Khương Lãng không nhịn được mà cong khóe miệng, tiếp tục nói: "Nếu Cát Lan đại nhân xác định công chúa Elisa là bị người khác tính kế nên mới làm chuyện đó với hộ vệ, vậy ta sẽ cho người đi tìm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ chuyện này."

Nói xong câu đó, Khương Lãng quay đầu hỏi Liêu Thù: "Liêu thống lĩnh, bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu ngươi có biết không? Nếu biết thì đi mời Hoàng thượng tới đây một chuyến đi."

Liêu Thù gật đầu nói: "Thân thể Khương Chiêu viện không khỏe, Hoàng thượng không yên tâm nên đã tới Vân Hoa Cung rồi, để ta phái người đi tìm Hoàng thượng."

Liêu Thù nói xong liền xoay người đi sắp xếp người mời Hoàng thượng đến.



Khương Lãng nói với Cát Lan: "Cát Lan đại nhân thứ lỗi, Khương Chiêu viện đang mang long thai, khó tránh Hoàng thượng sẽ để tâm thêm hai phần, nếu không cũng sẽ không rời cung yến sớm như vậy. Nhưng xin Cát Lan đại nhân yên tâm, công chúa Elisa bị người ta tính kế làm chuyện đó với hộ vệ, Đại Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ trả cho Đông Lê quốc một lời công đạo."

Cát Lan nhìn vẻ mặt hòa ái của Khương Lãng, rất muốn rống lên một câu: Ngươi có thể đừng mở miệng ra là công chúa Elisa làm chuyện đó với hộ vệ được không!

Nhưng Cát Lan nhịn xuống, hắn không hiểu tại sao chuyện lại thành ra thế này, đến tột cùng là sai ở đâu, người bên trong phải là hoàng đế Đại Cảnh mới đúng chứ? Tại sao lại biến thành hộ vệ Tây Trạch rồi?

Trong Vân Hoa Cung, Khương Mạn mới tỉnh dậy, vừa ăn một chén canh gà thì thấy Vĩnh An đế dẫn người vào Vân Hoa Cung.

Khương Mạn có chút khó hiểu nhìn Vĩnh An đế đang đứng trước mặt mình, không nhịn được mà hỏi: "Hoàng thượng, sao người lại ở đây?" Giờ này không phải hắn nên ở cung yến sao? Sao lại chạy đến Vân Hoa Cung của nàng rồi?

"Trẫm tới nhìn nàng một chút." Vĩnh An đế nói xong, nhìn đống bát đũa chưa kịp thu dọn trước mặt Khương Mạn, nói: "Sao bây giờ nàng mới dùng bữa?"

"Tối qua thần thiếp ngủ không ngon nên ngủ bù một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã qua giờ dùng bữa rồi." Khương Mạn nói xong, ngửi được mùi rượu trên người Vĩnh An đế thì chun mũi, phân phó Vãn Đông: "Bảo phòng bếp mang một chén canh giải rượu lên đây."

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn nhăn mặt, giơ tay lên ngửi thử, nói: "Mùi rượu trên người trẫm nồng quá làm ái phi khó chịu sao?"

Khương Mạn lắc lắc đầu, nói: "Chắc Hoàng thượng đã uống nhiều rượu nên bây giờ có hơi khó chịu nhỉ? Để thần thiếp xoa bóp cho người nhé?"

Vĩnh An đế không từ chối, nghiêng người dựa vào thành, để bàn tay mềm mại của Khương Mạn bóp đầu cho mình.

Nhưng Khương Mạn mới xoa bóp được một lát, Vĩnh An đế liền bắt lấy bàn tay của nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình, nói: "Trẫm không sao, ái phi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng."

Khương Mạn ngồi tựa vào lồng ngực Vĩnh An đế, hai người nói chuyện câu được câu không một lát thì Vãn Đông mang canh giải rượu tới.

Khương Mạn muốn đứng dậy để Vĩnh An đế uống xong chén canh giải rượu, nhưng Vĩnh An đế không chịu buông nàng ra.

"Hoàng thượng?" Khương Mạn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Vĩnh An đế.

"Ừ." Vĩnh An đế lên tiếng, nhưng vẫn không có ý định buông Khương Mạn ra.

Khương Mạn đang suy nghĩ phải khuyên Vĩnh An đế thế nào để hắn uống hết bát canh này, lại thấy Vĩnh An đế một tay ôm nàng, tay còn lại nâng bát canh giải rượu lên uống sạch, động tác dứt khoát gọn gàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play