"Vốn gặp Hoàng thượng đã không dễ, bây giờ thì càng khó hơn." Tương Mỹ nhân có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Ngự nữ nói: "Cũng không biết có phải Hoàng thượng đã chán ngấy mấy tỷ muội chúng ta không nữa?"
Trần Ngự nữ không mấy để ý, nói: "Có lẽ là sau khi gặp được công chúa Elisa xinh đẹp tuyệt trần thì Hoàng thượng chỉ thấy chúng ta đều là một đám dung chi tục phấn."
"Nhưng thế thì vô lý quá." Tương Mỹ nhân nói: "Nếu Hoàng thượng thực sự coi trọng công chúa Elisa, vậy còn từ chối nàng ta làm gì?"
"Ai mà biết." Trần Ngự nữ cười nói: "Ta cũng chỉ là đoán bừa thôi. Ta chỉ biết hai ngày trước có người đến Càn Ninh Cung tặng chút điểm tâm cho Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng cũng không chịu gặp."
"Ai!" Tương Mỹ nhân thở dài một tiếng, lại nghĩ tới điều gì đó, nói với Trần Ngự nữ: "Muội nói xem, bây giờ người sốt ruột nhất là ai?"
"Sốt ruột nhất?" Trần Ngự nữ cười nói: "Trừ Khương Chiêu viện ra, muội muội thật sự không nghĩ ra ai khác."
Tương Mỹ nhân nghe vậy cũng cười rộ lên, "Muội muội nghĩ giống ta, trước đây Khương Chiêu viện chính là sủng quan lục cung, bây giờ Hoàng thượng không tới hậu cung, nàng ta chắc hẳn lo lắng lắm?"
Kỳ thật hai người bọn họ đã đoán sai hoàn toàn. Khương Mạn sau khi sai Tiểu Đậu Tử nghe ngóng chút biến động triều chính thì hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, gần đây lực chú ý của nàng tập trung hết lên đầu hai đại cung nữ của mình.
Khương Mạn phát hiện thời gian này hành vi của Liễm Thu và Vãn Đông có chút kỳ lạ, ánh mắt bọn họ nhìn nàng luôn mang theo ý tứ tìm tòi dò xét, còn hay châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, nhưng đến lúc nàng hỏi thì bọn họ lại xua tay liên tục nói không có gì.
Sau khi quan sát hai người vài ngày, Khương Mạn rốt cuộc không nhịn được, vẻ mặt nghiêm túc gọi hai người vào, nói: "Nói, các ngươi rốt cuộc đang gạt ta chuyện gì? Đừng có nói không có chuyện gì, nhìn các ngươi có giống như không có chuyện gì không? Có phải tỷ tỷ ta xảy ra chuyện gì rồi không?"
Sắp tới ngày Khương Phù về, Khương Mạn thấy hai đại cung nữ của mình cứ che che giấu giấu thì không khỏi nghĩ liệu Khương Phù có xảy ra chuyện gì không, bọn họ sợ nàng sau khi nghe tin không chịu nổi mới gạt nàng.
Liễm Thu và Vãn Đông không ngờ Khương Mạn lại nghĩ xa đến thế, vội lắc đầu nói: "Chủ tử đừng nghĩ lung tung, không có đâu, chúng nô tỳ không nhận được tin gì về Nghiêm đại thái thái cả, Nghiêm đại thái thái chắc chắn có thể bình an trở về."
Khương Mạn hoài nghi, "Nếu không phải tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, vậy thái độ của các ngươi dạo gần đây là như thế nào?"
"Cái này......" Vãn Đông thấy Khương Mạn có vẻ như không hỏi ra được nhất quyết không buông tha nên cũng không gạt nữa, nói thẳng: "Không phải chúng nô tỳ muốn gạt người, chỉ là chúng nô tỳ còn chưa xác định, cho nên mới muốn quan sát nhiều thêm, chờ bao giờ chắc chắn rồi mới nói với chủ tử người."
"Các ngươi phải chắc chắn chuyện gì?" Khương Mạn hỏi.
"Chủ tử, tháng này nguyệt sự của người chưa tới." Liễm Thu nói.
"Hả?" Khương Mạn kinh ngạc nói: "Hai người cho rằng ta có mang sao? Nhưng ta đâu có phản ứng gì đâu."
"Cho nên chúng nô tỳ mới hoài nghi, cũng chưa xác định được đó." Liễm Thu nói.
Kinh nguyệt của Khương Mạn vốn không chuẩn, hơn nữa quả thật nàng không có bất kỳ phản ứng thai nghén nào nên mới khiến Liễm Thu và Vãn Đông sợ mình suy nghĩ nhiều, dù sao lúc Khương Mạn mang thai Nhị Hoàng tử thì nghén rất nghiêm trọng.
Khương Mạn nghĩ ngợi, nói: "Các ngươi đừng có đứng đây đoán tới đoán lui nữa, ngày mai Vân thái y đến bắt mạch bình an sẽ biết."
Vừa hay ngày mai chính là ngày Vân thái y đến bắt mạch bình an.
Ngày hôm sau, lúc Vân thái y tới, hai người Liễm Thu và Vãn Đông nhìn chằm chằm Vân thái y, vừa khẩn trương lại có chút chờ mong.
Vân thái y khó hiểu nhìn hai người, nói: "Gần đây Chiêu viện nương nương không thoải mái chỗ nào sao?"
Hai người nhất tề lắc đầu, mấy ngày nay Khương Mạn cũng không có gì khác thường.
Vân thái y lắc đầu nói: "Vậy hai người làm ra bộ dạng như gặp đại địch thế này là thế nào?" Hồi trước hắn đến bắt mạch bình an cũng không thấy hai người họ khẩn trương đến thế này.
Khương Mạn cười nói: "Vân thái y không cần để ý đến bọn họ, chẩn mạch giúp ta trước đi."
"Vâng, Chiêu viện nương nương." Vân thái y đáp lời, đắp chiếc khăn mỏng lên tay Khương Mạn rồi bắt đầu bắt mạch.
Hít sâu vài hơi, thần sắc trên mặt Vân thái y thay đổi liên tục, lại qua vài giây nữa, Vân thái y mới thu tay lại, cười chúc mừng Khương Mạn: "Chúc mừng Chiêu viện nương nương, người đã mang thai được hơn một tháng rồi." Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hôm nay Liễm Thu và Vãn Đông lại bất thường như vậy.
"Thật sự có sao?" Khương Mạn thì thầm tự nói, nàng mới dừng thuốc chưa được bao lâu mà đã có thai nữa rồi sao? Mang thai dễ dàng thế à?
"Chúc mừng chủ tử."