Triệu Toàn Phúc nhìn Mạnh Tiệp dư đã hoàn toàn mất đi lý trí, lắc lắc đầu, quả nhiên là hạng người vô tình tàn nhẫn, vì những thủ đoạn ngoan độc của nàng ta mà cả Mạnh gia rơi xuống vực thẳm, nhưng nàng ta từ đầu tới cuối chẳng những không cầu tình câu nào cho gia đình mình, còn tự nhận bản thân không sai.
Triệu Toàn Phúc lười phải nói những lời vô nghĩa với nàng ta, nói: "Nếu Mạnh Tiệp dư không chọn được, vậy để ta thay Mạnh Tiệp dư làm chủ." Nói rồi Triệu Toàn Phúc nhìn hai tiểu thái giám đang giữ Mạnh Tiệp dư lại, "Hai người các ngươi lại đây, giúp Mạnh Tiệp dư uống ly rượu mà Hoàng thượng đã ban đi."
Hai tiểu thái giám lên tiếng đáp lại rồi lấy ly rượu đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.
"Không được, không được." Mạnh Tiệp dư vội cắn chặt răng lắc đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tiểu thái giám, tuy chén rượu bị đổ một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.
Mạnh Tiệp dư bắt đầu đổ máu, chưa đến một khắc sau, nàng ta đã trừng lớn mắt trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi xác định Mạnh Tiệp dư đã chết, Triệu Toàn Phúc đưa tất cả thái giám cung nữ trước đây từng hầu hạ Mạnh Tiệp dư, còn cả tiểu cung nữ của Phùng Chiêu nghi đến ngục của Nội Vụ Phủ.
Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa nhìn kết cục của Mạnh Tiệp dư mà kinh hãi, hạ nhân của mình bị đưa đi cũng không dám nhiều lời.
Thánh chỉ của Vĩnh An đế mới hạ xuống được một lúc nhưng cả hậu cung đều đã nghe tin.
Rất nhiều người đều phản ứng giống như Phùng Chiêu nghi, sau khi biết Mạnh Tiệp dư đã làm nhiều việc ác như vậy đều rất khiếp sợ.
Nhất là Quý Chiêu dung, nàng nhìn Ngọc Châu với khuôn mặt không thể tin được, hỏi: "Ngươi nói người hại chết Tống Tu nghi chính là Mạnh Tiệp dư, người suýt chút nữa đã lấy mạng Đại Hoàng tử cũng là Mạnh Tiệp dư, nàng ta làm vậy là để giá họa cho Khương Chiêu viện sao? Khiến ta và Khương Chiêu viện lưỡng bại câu thương?"
"Đúng vậy, nương nương." Ngọc Châu nói: "Hoàng thượng tức đến mức tru di cửu tộc Mạnh gia, có lẽ không phải giả đâu."
"Đồ độc ác." Quý Chiêu dung oán hận mắng một câu, không nghĩ rằng người thật sự hại Đại Hoàng tử lại không phải Khương Chiêu viện. Nàng còn tưởng Hoàng thượng muốn bao che cho Khương Chiêu viện mới áp chuyện này xuống không nhắc tới.
Không giống như Quý Chiêu dung, Khương Mạn nghe được tin này lại có cảm giác quả nhiên là vậy. Nàng vốn đã thấy Mạnh Tiệp dư là người lãnh đạm vô tình, nhưng không người so với những gì nàng nghĩ thì Mạnh Tiệp dư còn ngoan độc hơn.
Nhưng điều làm Khương Mạn bất ngờ chính là sau khi Vĩnh An đế hạ một đạo thánh chỉ xử tử Mạnh Tiệp dư, hắn lại ban một thánh chỉ khác trách cứ Giang Quý phi, nói Giang Quý phi quản lý hậu cung thất trách nên phạt cấm túc.
"Thánh chỉ không nói Giang Quý phi bị cấm túc bao lâu sao?" Khương Mạn hỏi Liễm Thu.
Liễm Thu lắc đầu, "Không có."
Khương Mạn có chút kinh ngạc, không nói rõ thời gian cấm túc, vậy chẳng phải là chỉ cần Vĩnh An đế không mở miệng thì Giang Quý phi vẫn sẽ bị cấm túc sao?
Nếu bởi vì Giang Quý phi không biết cách quản lý hậu cung, Vĩnh An đế hẳn sẽ không ra thánh chỉ như vậy, Khương Mạn đoán có lẽ còn có nguyên nhân gì đó mà các nàng không được biết.
Cao Hiền phi cũng nghĩ như Khương Mạn, nàng nói với Liên Xảo bên cạnh: "Không biết lần này Giang Ánh Tuyết đã làm gì chọc giận Hoàng thượng mà để Hoàng thượng phải hạ thánh chỉ như thế, thật làm người ta cao hứng quá đi."
Liên Xảo gật đầu, cười nói: "Giang Quý phi bị cấm túc, vậy hậu cung này đã hoàn toàn nằm dưới quyền của nương nương rồi. Đây là chuyện vui, chúng nô tỳ chúc mừng nương nương được như ý."
Khóe môi Cao Hiền phi nhếch lên thật cao, "Mấy chuyện quản lý lục cung thật ra ta cũng không thèm để ý, nhưng con tiện nhân Giang Ánh Tuyết ngã một cú đau như vậy, chúng ta quả thật nên ăn mừng một phen."