Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 105: Dược miêu (*)


3 tuần

trướctiếp

(*) Dược miêu: mèo có thể phân biệt được các loại độc, mình không biết dịch sao cho hay nên để nguyên.

Khương Mạn nói xong lại cười cười, "Muội nghĩ chỉ cần muội vẫn có thể giữ lý trí như bây giờ, cho dù sau này thất sủng có đau lòng khổ sở đi nữa, nhưng trong lòng đã có sự chuẩn bị trước nên sẽ không quá đau khổ đâu."

Khương Phù lắc lắc đầu, con người một khi đã rung động sao có thể nói không đau khổ là sẽ không đau khổ được. Cho dù đã biết trước kết quả, nhưng khi ngày đó thật sự đến đâu phải ai cũng có thể thản nhiên chấp nhận số phận chứ.

Nhưng hiện tại nói những cái này cũng không được tích sự gì, Khương Mạn đã rung động với Hoàng thượng, nếu ngày tình cảm tan vỡ chưa tới thì đoạn tình cảm này cũng không dễ dàng mất đi.

Khương Phù cũng không hy vọng ngày này sẽ đến, nếu có thể, nàng hy vọng Vĩnh An đế sẽ luôn đối tốt với Khương Mạn, dù cho tình cảm của Vĩnh An đế đối với Khương Mạn sẽ không dồi dào nồng thắm như em gái nàng. Nhưng thời đại này chính là như vậy, nam nhân bình thường ai ai cũng tam thê tứ thiếp, Vĩnh An đế lại là bậc cửu ngũ chí tôn, muốn hắn giải tán tam cung lục viện vì Khương Mạn căn bản là không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Khương Phù lại âm thầm thở dài, sao Khương Mạn lại thích một người đàn ông như vậy chứ?

Khương Mạn nhìn khuôn mặt Khương Phù không ngừng biến hóa, trấn an: "Tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội, tuy rằng chuyện tình cảm không thể khống chế được, nhưng muội vẫn còn lý trí, muội sẽ không để tình cảm làm đầu óc mê muội làm ra mấy hành động vô lý ngang ngược đâu."

Khương Phù nghe vậy, trừng lớn mắt nhìn Khương Mạn, "Muội còn dám nói sẽ không để tình cảm che mờ lý trí, trước đó là ai không màng an nguy của bản thân đỡ tên thay Hoàng thượng hả?"

Khương Mạn lý lẽ hùng hồn nói: "Tỷ tỷ, cũng không thể nói như vậy mà. Chuyện này không phải chỉ vì tình cảm mà còn vì lợi ích nữa, có công cứu giá chẳng phải rất tốt sao?"

"Cứ thích cãi cùn." Khương Phù nói xong cũng không tiếp tục quở trách Khương Mạn nữa, nói sang chuyện khác: "Chuyến đi lần này ta tìm được không ít đồ tốt, hôm nay tiến cung cũng không biết có thể gặp muội không nên không mang theo. Chờ ta về sẽ cho người mang vào cung cho muội."

Khương Mạn lắc đầu nói: "Tỷ tỷ cứ giữ cho bản thân đi, thời gian này Hoàng thượng ban thưởng cho muội không ít đồ tốt, chỗ này của muội không thiếu gì cả."

Khương Phù mất hứng nói: "Hoàng thượng ban thưởng là đồ của Hoàng thượng, ta tặng là đồ của ta, có giống nhau sao? Hơn nữa đồ hắn đưa chưa chắc đã tốt bằng đồ của ta đâu."

Khương Mạn buồn cười, những cũng không từ chối nữa, cười nói: "Muội biết thứ tỷ tỷ cho muội đều là đồ tốt cả."

Khương Phù hất cằm, kiêu ngạo nói: "Muội biết thì tốt. Lần này ta đi tìm được một thứ rất thú vị, muội đoán xem đó là gì?"

Khương Mạn lắc đầu, hỏi: "Là cái gì thế, tỷ tỷ?"

Khương Phù đắc ý nói: "Lần này ta gặp được một con dược miêu, cũng không biết người ta huấn luyện kiểu gì, nghe nói có thể phân biệt độc dược. Khi nào về ta sẽ cho người gửi con mèo này vào cho muội, muội nuôi nó đi, nói không chừng có thể giúp được muội đó."

Khương Phù nói con mèo này không phải tìm được ở trên đảo, mà là mua lại của một ông lão nghèo trên đường từ Phúc Châu trở về kinh thành.

Khương Mạn rất tò mò với con mèo mà Khương Phù nói, "Mèo mà cũng có thể phân biệt độc sao?"

"Ta có thử vài lần rồi, bỏ ít thuốc độc cho nó, quả thật nó có thể chỉ ra chính xác." Khương Phù nói: "Trong chốn thâm cung này thủ đoạn xấu xa nhiều vô số, muội nuôi nói dù ít dù nhiều cũng có thể giúp muội."

Quả thật Khương Mạn cần con mèo này hơn là cứ để Khương Phù nuôi, vì vậy không từ chối nữa.

Hai người nói chuyện xong, Khương Mạn vốn muốn giữ Khương Phù lại dùng bữa rồi mới xuất cung, nhưng Khương Phù lại nói Nghiêm Văn Hoa vẫn đang đợi nàng, Khương Mạn cũng không miễn cưỡng giữ người lại nữa.

Sau khi Khương Phù xuất cung liền sắp xếp lại đồ muốn đưa cho Khương Mạn cẩn thận, sáng sớm hôm sau đã sai người mang vào Vân Hoa Cung.

Khương Phù đưa vào đủ loại đồ vật khác nhau, có các loại bảo thạch, có hương liệu này nọ, đặc biệt nhất chính là mấy cái gương, có một cái rất cao, có thể soi toàn thân, có hai cái to tầm bằng cái chậu rửa mặt, có thể để trên bàn trang điểm, còn có một cái chỉ to bằng lòng bàn tay, có thể mang theo bên người.

Nhưng cho dù là cái nào thì hình ảnh trong gương đều rõ ràng hơn gương đồng nhiều.

Cung nhân trong Vân Hoa Cung vây quanh bốn cái gương, vừa tấm tắc khen ngợi vừa thắc mắc: "Cái gương này làm từ gì vậy, sao soi được rõ thế, còn rõ hơn cả gương đồng trong cung nữa."

Nha hoàn Nghiêm gia phụ trách mang đồ vào cung trả lời: "Thái thái nói loại gương này gọi là gương thủy tinh, lần này trở về thái thái mang theo mấy chục cái, nhưng trên đường đi đã vỡ gần hết rồi, chỉ còn mười cái là còn nguyên vẹn."

Còn mười cái gương mà đã gửi cho Khương Mạn bốn cái, hơn nữa kích cỡ to nhỏ đủ cả, đủ để thấy Khương Phù rất coi trọng em gái mình.

Trong số những thứ được đưa vào Vân Hoa Cung, thứ ít được chú ý nhất chính là con mèo nhỏ được nha hoàn ôm trong ngực. Con mèo con toàn thân đen thui cuộn thành một hình tròn, đôi mắt tròn xoe màu hổ phách, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Khương Mạn nhận lấy con mèo từ tay nha hoàn, ôn nhu vuốt ve đầu mèo, con mèo vươn đầu lưỡi liếm bàn tay Khương Mạn làm nàng cười khúc khích.

Nhị Hoàng tử đang được Tần thị bế, thò tay ra cũng muốn sờ con mèo, Khương Mạn giao mèo cho Vãn Đông, rửa sạch tay rồi bế Nhị Hoàng tử, nói với Tần thị: "Về sau nhớ trông chừng Nhị Hoàng tử thật kỹ, đừng để nó tiếp xúc với con mèo."

Tuy rằng trông con mèo con này rất ngoan, nhưng Khương Mạn vẫn sợ Nhị Hoàng tử không biết gì mà chọc giận mèo con, bị nó cào bị thương.

Liễm Thu nhìn con mèo trong lòng Vãn Đông, có chút khó hiểu, "Chủ tử, nếu người thích nuôi mèo thì sao không chọn một con màu trắng lông dài mà nuôi, nhìn con mèo này trông bình thường quá."

Trong cung của thái hậu có nuôi một con mèo màu trắng lông dài, con mèo đó nhìn rất cao sang quý phái, lại nhìn con mèo đen trong ngực Vãn Đông, quả thực là sự khác biệt giữa mèo quý tộc và mèo nông thôn mà.

Khương Mạn cười cười, nói: "Con mèo này cũng có ích lắm đấy, các ngươi phải chăm sóc nó cẩn thận, nói không chừng sau này nó còn có thể cứu ta một mạng."

Vãn Đông và Liễm Thu nghi ngờ nhìn nhau, lại nhìn con mèo đen, không tin lời Khương Mạn vừa nói chút nào.

Nhưng mà các nàng cũng nhìn ra được Khương Mạn rất coi trọng con mèo này, nếu chủ tử đã thích, mặc kệ con mèo này đẹp xấu sang hèn thế nào các nàng cũng phải chăm sóc nó thật tốt mới được.

"Chủ tử, hay là người đặt tên cho con mèo này đi?" Vãn Đông hỏi, dù sao cũng không thể cứ gọi nó là mèo con được.

Khương Mạn nghĩ nghĩ, nói: "Vậy gọi nó là Đoàn Đoàn đi."

"Đoàn Đoàn, thật là dễ nghe." Vãn Đông nói xong lại cúi đầu nói với con mèo nhỏ: "Về sau ngươi tên là Đoàn Đoàn có biết chưa?"

Đoàn Đoàn "meo meo" vài tiếng, như thể trả lời "Đã biết."

Lần này Khương Phù gửi đồ tới vừa nhiều vừa đa dạng, Vãn Đông, Liễm Thu và mấy tiểu cung nữ nữa dọn dẹp nửa ngày mới cất hết vào kho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp